Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1039: Chen vào náo nhiệt.

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:17
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói là làng bên cạnh, chứ thật ra chỉ riêng lái xe cũng mất gần hai mươi phút.

Đường núi quanh co, chỉ có đường chính mới làm lại năm nay là đường nhựa, còn lại đều ổ voi ổ gà, dù tay lái các tài xế có vững, mấy người như bí thư Tiểu Chúc cũng không tránh khỏi bị xóc vài cái.

Thao Dang

Nhưng mọi người vẫn rất hào hứng, ngồi chung một xe thì rôm rả trò chuyện.

“Cảm giác bao nhiêu năm rồi chưa được ăn món này!”

“Đúng vậy! Hồi nhỏ tôi mê món này lắm, ăn đến phồng rộp cả miệng mà không ngừng.”

“Hồi đó nhà tôi nghèo, chỉ đến Tết mới làm, có khách mới đem ra đãi.”

“Tôi toàn đeo vào ngón tay rồi ăn…”

“Hồi học tiểu học bọn tôi còn lấy mấy cái đó để đánh nhau, rớt xuống đất dính bụi thì thổi thổi rồi vẫn ăn như thường…”

“Mà mấy hạt gạo nổ bung ra thành từng viên, chỗ các cậu gọi là gì?”

“Bọn tôi gọi là ‘gạo rang’!”

“Chỗ tôi gọi là ‘kẹo gạo’, mùa đông sáng sớm ngâm một bát to, thêm thìa đường trắng, chỉ có điều nhanh bị mềm! Rõ ràng đầy cả bát, vừa ngâm nước một cái là xẹp xuống chỉ còn một lớp mỏng ở mặt trên, ăn không đủ no.”

“Nói linh tinh! ‘Gạo rang’ bên tôi là rang khô hạt gạo luôn, cắn một cái giòn rụm!”

Tiểu Đỗ ngồi lái phía trước, nghe mấy ông cụ phía sau trò chuyện sôi nổi, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Không nói đâu xa, cái món mễ can này dường như là ký ức tuổi thơ của tất cả mọi người, anh ta cũng thích ăn lắm!

Giờ đang lo đây, mấy ông cụ này tới đó ăn thả ga, đợi đến sau tiệc sát thái trư mà kiểm tra lại thì…

Haizz! Khó nói lắm.

Còn trên chiếc xe phía trước, bí thư Tiểu Chúc cũng thấy kỳ lạ: “Bốn mươi cân gạo đủ người ta làm nửa ngày rồi, cô dứt khoát gọi họ đến làm ngay trước cửa nhà đi cho rồi! Còn dẫn theo bao nhiêu người chạy xa vậy làm gì.”

Tống Đàm bật cười: “Người trong thôn mình còn chưa về, làm ở cửa nhà thì có gì náo nhiệt đâu, thế thì còn gì vui nữa?”

“Vả lại mấy ông cụ vừa mới đến, chẳng lẽ không tìm cái gì náo nhiệt để họ vui vài hôm à? Mấy hôm nữa e là dọn rau, chuyển bàn ghế, gì cũng phải nhờ họ phụ tay đó.”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Trong lòng cô ta nghĩ, cô đúng là biết sai người rồi!

Nhưng đâu biết Tống Đàm cũng rành lắm, với gia cảnh của bí thư Tiểu Chúc, nhà cô ta chắc chắn không tầm thường, các ông cụ còn mang cả trợ lý đi theo, ngày thường chắc là sống kiểu vương giả rồi.

Mà người có tiền có thời gian, lại lớn tuổi không có việc gì làm, tiện tay sắp xếp vài việc nhỏ nhờ họ phụ giúp, không chỉ có cảm giác được tham gia, mà còn vui vẻ náo nhiệt nữa chứ!

Huống chi ai cũng có trợ lý đi kèm, thật sự làm không nổi thì họ sẽ đỡ một tay thôi.

Như vậy chẳng phải dễ dàng hòa nhập hơn à? Còn tránh được cảnh dạo chơi loanh quanh núi đồi nhàm chán nữa.

Chuyện này, cô học được quá nhiều từ bà nội rồi.

Nói đến đây, bản thân Tống Đàm cũng thấy hứng thú: “Làng họ cách trấn Tùng Thụ không xa, người cũng đông, gần Tết rồi, cứ cách vài hôm là lại có phiên chợ, cô ở thôn mình bao lâu nay rồi mà chưa đi dạo chợ phiên bao giờ đúng không?”

“Nào, dẫn cô đi mở mang tầm mắt!”

Trấn Tùng Thụ có tên như vậy là vì khắp núi rừng quanh đó toàn là cây thông mọc chen chúc, tất nhiên, không phải loại thông Đông Bắc cho quả thông ăn được, phần lớn chỉ ra quả rỗng, lại nhỏ nữa.

Còn khu rừng nối với trấn Tùng Thụ bên kia, chính là làng Tiểu Tùng phát triển hơn cả làng Vân Kiều.

Gọi là làng, nhưng mỗi dịp Tết hay có chợ phiên, số sạp hàng dựng lên còn nhiều hơn cả trấn Tùng Thụ, nơi có rất ít người sinh sống, không khí vô cùng nhộn nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1039-chen-vao-nao-nhiet.html.]

Lúc này Tống Đàm lái xe tới gần, từ xa đã thấy một dải dài sạp hàng đỏ rực rỡ nối liền nhau, cực kỳ náo nhiệt.

Mấy ông cụ “lão gia tử thiên đoàn” đã bao nhiêu năm không được chen vào phiên chợ quê như thế này, vừa bước xuống xe, ai nấy đều cười toe toét như mới lần đầu thấy thế giới vậy.

Bên cạnh đó, mấy người bán câu đối Tết bày hàng bên đường cũng tò mò nhìn về ba chiếc xe Audi đỗ phía sau, lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi:

“Ái chà, xe ngon đấy! Biển số thủ đô nữa cơ mà… Anh ơi, con anh giờ ở ngoài làm ăn tốt quá ha! Tết này không mua lấy một bộ câu đối lớn à?”

Ờm… mấy người buôn bán ở chợ quê nói chuyện thẳng thật. Lão Chúc sững người một chút rồi mới tiếp lời:

“Còn chưa đến Tết Lạp Bát mà, sao đã bày bán câu đối rồi?”

“Thì sao chứ!” Người bán hàng vô cùng thoải mái: “Chỗ tôi vào tháng Chạp là bắt đầu bán rồi, nào nào nào, nhìn đây, câu đối tôi có dát kim tuyến nha! Con cái thành đạt rồi thì quê nhà cũng phải phát tài lên chứ!”

“Nào, mấy anh tới lựa vài bộ đi!”

Lão Chúc: …

Ờm… ờm… không khí thì náo nhiệt thật, nhưng mà cách rao hàng này cũng nhiệt tình quá mức rồi… hay là…

Đúng lúc đó, Tống Đàm vừa xách gạo đến, quay đầu lại thấy mấy người bọn họ đang lưỡng lự định mở miệng, liền bật cười:

“Ối trời! Gì mà gấp thế! Cứ đi dạo trước đã rồi hẵng mua ạ, đi đi đi, phía trước còn nhiều đồ ngon!”

Vừa nói vừa đẩy đẩy kéo kéo, như lùa đàn gà con, đẩy mấy người họ đi tiếp về phía trước. Còn người bán hàng phía sau thì vẫn không vội, ngược lại càng nhiệt tình hô lớn:

“Đi dạo xong nhớ quay lại tìm tôi nha! Giá tôi để cho là giá chuẩn luôn đấy!”

Phía trước là hàng bán kẹo và bánh gạo nếp, mấy món này thuộc dạng ký ức tuổi thơ rồi, khiến lão Chúc và mấy người không kìm được ngoái đầu nhìn thêm mấy lần, làm Tiểu Đỗ và mấy người đi theo căng thẳng ra mặt.

Không phải lo chuyện sạch sẽ hay không, mà là có vài ông cụ tuyệt đối không được ăn mấy món như thế này, lỡ đâu ăn xong đau đầu phát sốt gì đó, ở nông thôn còn khó tìm bác sĩ…

Tống Đàm không để họ có cơ hội nói gì: “Không vội, không vội, phía trước còn nhiều hàng hơn, cứ khảo giá đi rồi lát còn mặc cả dễ hơn.”

Lão Dương, người ít nói, lúc này đang hoàn toàn đắm mình trong không khí tấp nập đỏ rực xung quanh, bị bầu không khí nhộn nhịp này làm cho choáng váng, không kìm được cảm thán:

“Tết đúng là đậm chất Tết!”

Kiều Kiều lại lắc đầu: “Không có đâu ạ, hôm nay chỉ là phiên chợ lớn hai tuần một lần thôi. Làng Tiểu Tùng mỗi dịp c.uối năm đều tổ chức như này đấy ạ.”

“Ngày thường phiên chợ chỉ mở buổi sáng… nhưng cháu cũng ít đến đây, bọn cháu toàn lên trấn đi chợ.”

“Chợ sáng mới nhộn, đông nghịt người luôn, chen không lọt đường!”

Cái "trấn" cậu nhóc nói, chính là trấn Thanh Khê mà làng Vân Kiều thuộc về, quy mô thì nhỏ hơn chỗ này một chút, nhưng gần hơn, đi xe đạp nửa tiếng là tới.

Chứ không như ở đây, đi ô tô cũng mất gần nửa tiếng.

Ngược lại, bí thư Tiểu Chúc lại thở dài: “Giờ dân làng ít quá, mấy người về quê ăn Tết cũng chỉ được nghỉ ngắn, thật ra cũng chẳng còn nhiều không khí Tết nữa. Nhưng phiên chợ này vẫn náo nhiệt như xưa.”

Còn náo nhiệt hơn cả trên núi ấy chứ!

Đặc biệt là mấy món đồ bán ở quầy hàng nhỏ, cảm giác mấy chục năm rồi mà chẳng thay đổi gì. Mấy cụ ông ngoài bảy mươi tụm lại chỉ chỉ trỏ trỏ, vẫn có thể tìm lại được những món ăn trong ký ức của chính mình!

Tống Đàm đang đi, bất chợt thấy phía trước có hàng bán bánh rán, bánh rán vàng óng vừa mới ra lò, mùi thơm giòn lan tỏa khắp nơi, lập tức dừng bước:

“Kiều Kiều, em qua hỏi giá đi.”

Rồi quay lại hỏi nhóm các ông cụ đi phía sau:

“Đầu bếp Tưởng lúc trước có rải một đám rau chân vịt sát mặt đất quanh nhà máy, giống cũ đấy ạ, nói là muốn ăn canh rau chân vịt nấu bánh rán.”

“Các ông có ăn không? Nếu ăn thì cháu mua nhiều một chút. Món này làm đồ ăn vặt ăn cũng được.”

Loading...