Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1041: Nổ mễ hoa.
Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:53:32
Lượt xem: 184
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía trước có hai người đang chờ ép mễ can, cũng không nhịn được mà nhìn sang cái túi to trong tay Kiều Kiều, đúng là hiếm có, sống ở nông thôn mấy chục năm, lần đầu tiên thấy người ta mang tận ba bốn chục cân gạo đi ép mễ can.
Quái lạ thật!
Lén chụp một tấm cái đã!
Lão Chu thì chắp tay sau lưng đi dạo, Tiểu Tề theo bên cạnh cũng hóng hớt, tâm trạng còn đang thư giãn, bỗng nghe thấy có tiếng hô vang:
“Đến rồi đến rồi!!”
Ngay sau đó, bên tai vang lên một tiếng nổ trầm đục:
“BÙM!”
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người cảnh giác quay phắt lại, lưng sát vào nhau, tay đã theo bản năng đặt lên hông…
Ngay lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng trẻ con reo hò:
“Ô! Ô! Ô! Xong rồi! Xong rồi!”
“Ăn gạo rang thôi!”
“Mẹ tôi nói cái này chỗ mẹ gọi là mễ hoa”
“Bà tôi nói gọi là nổ bỏng ngô!”
Nhìn kỹ lại, thấy một ông cụ tóc bạc trắng đang cười tươi rói thu lại cái thanh sắt nhỏ, lấy một cái thùng quay bằng sắt đen ra khỏi chiếc túi vải trắng.
Sau đó đổ thứ bên trong túi vào túi nhựa, từng hạt gạo trắng tinh hình bầu dục nhỏ nhắn hiện ra trước mắt mọi người.
Người lớn mở miệng túi ra để ai thích thì tới lấy, lũ trẻ con lập tức vươn tay túm một nắm, bỏng nổ chen cả vào kẽ ngón tay, sắp rơi ra.
Đến lượt nhóm lão Chu, thấy mấy thanh niên phía trước mặt căng như dây đàn, trong khi mấy cụ ông phía sau lại cười tươi rói, không nhịn được cũng bật cười:
“Người trẻ ít thấy cảnh này, bị hù rồi chứ gì? Nào nào nào, nếm thử đi! Đừng ngại! Cái này mấy đồng một cân thôi mà? Trẻ con thì cứ thích náo nhiệt…”
Vừa nói vừa nhiệt tình đưa túi bỏng sang, Tiểu Tề ngượng ngùng, nhưng lão Chu lại thản nhiên đưa tay túm một nắm, vừa ăn vừa hỏi:
Thao Dang
“Ơ! Gạo ngon đấy, nhà tự trồng à?”
“Vâng!” Người kia cũng cười: “Cha tôi trồng ít ở nhà, hôm nay nghe nói bên này ép mễ can, nên mang ít qua… ơ!”
Anh ta mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào quần của lão Chu, hỏi luôn: “Ông ơi, cái quần này mua ở đâu vậy?”
Rồi liền một tràng hỏi dồn: “Đi xe máy lạnh quá, tôi đang muốn mua một cái quần bông giả da, mua cho cha tôi một cái nữa… Mua ở chợ phiên đúng không ạ?”
À ờ.
À ờ…
Cả đời lão Chu chưa từng nghĩ sẽ có người ghen tị vì một cái quần bông giả da bốn mươi tệ, lúc này chỉ có thể há miệng nói:
“Tôi cũng không rõ… con tôi mua cho đấy, bảo là 40 tệ một cái…”
“Rẻ thật đó!” Đối phương bắt đầu tiếc rẻ: “Người trẻ mua online giỏi thật, tôi tìm trên mạng mãi không thấy cái nào hợp, đổi trả phiền quá. Cái của ông nhìn chất lượng cũng ổn, đi xe máy chắn gió tốt chứ ạ?”
Lão Chu: …
Ờ thì… chắn hay không chắn ấy mà… sáng nay cái cô gái tên Điền Điềm đi xe mặc đúng loại này đấy, chắc là chắn được?
Đang trò chuyện thì thấy Kiều Kiều chạy tới, nhìn thấy cái máy màu đen đang quay đều trên lửa liền reo lên:
“Ông ơi! Cháu cũng muốn làm cái này!!”
“Được chứ!” Ông cụ tóc bạc cười hề hề: “Dùng gạo trắng hay bắp ngô? Lúa mì cũng được! Làm bằng bắp thì hạt nổ tròn trịa, thơm lắm!”
Loại bắp nổ bằng phương pháp dân gian này không giống loại bỏng ngô trong rạp chiếu phim, mà hơi tròn, trắng sữa như cây nấm nhỏ, trên mặt có đốm nâu đỏ nhạt không đều, từng hạt một rất đáng yêu.
Còn lúa mì hay gạo thì sẽ ra hình dạng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1041-no-me-hoa.html.]
Nhưng mà…
Kiều Kiều buồn rầu: “Hôm nay gạo tụi cháu mang theo đều để làm mễ can, không có mang bắp…”
Cậu nhóc quay đầu, gặp chuyện khó quyết thì liền hét lên:
“Chị ơi! Chị ơi!”
Tống Đàm đi tới: “Sao vậy?”
“Em muốn ăn cái này, mà cái này không giống với mấy loại tụi mình tự làm.”
Tự mình nổ trong nồi, toàn là loại bắp nổ bung hoa kia, ăn ngon thật, nhưng mà…
Vẫn là không giống!
Kiều Kiều nhìn Tống Đàm với vẻ tội nghiệp.
Có gì ghê gớm đâu? Muốn ăn thì ăn thôi!
Chắc là sắp Tết rồi, Tống Đàm có cảm tình đặc biệt với mấy món ăn vặt này, chỉ là cái máy làm nổ bỏng này hiệu suất quá thấp, quay cả buổi mới nghe được một tiếng nổ, hoàn toàn không giống cái máy làm mễ can kia, có thể ra sản phẩm liên tục không ngừng.
Nghĩ một lát, cô dứt khoát hỏi: “Ông ơi, mai ông có rảnh không? Nếu rảnh thì đến làng Vân Kiều, nhà họ Tống, làm một ngày, 150 đồng bao ăn một bữa, được không ạ?”
Mấy ông bà lớn tuổi trong thôn vẫn thích ăn cái này, dễ nhai. Đoán chừng đến lúc đó sẽ tụ họp lại làm chung, chi bằng thuê một ngày luôn.
150?
Sao lại không được chứ!
Giờ người ăn món này không nhiều, mọi người chỉ làm một ít để nếm thử cho vui, đi hội chợ thì cũng chưa chắc kiếm được 100. Ông lão vui không để đâu cho hết: “Được được được! Mai sáng sớm tôi qua! Tôi có xe đấy!”
“Ông ghi số điện thoại vào đây nữa!” Ông từ trong túi móc ra một quyển sổ nhỏ và cây bút.
Lúc này, lão Chu và Tiểu Tề lặng lẽ nghe, lại nhìn chiếc xe của ông lão.
Ừm, một chiếc xe ba bánh nhỏ màu đỏ mận, cùng kiểu với chiếc xe ba bánh màu xanh lam làm mễ can bên cạnh.
Còn lão Chúc thì không biết từ lúc nào đã len lén lại gần, lấy một nắm mễ hoa từ tay lão Chu, vừa ngậm trong miệng chờ tan, vừa nếm hương vị gạo nhè nhẹ, cảm thán:
“Ở quê vẫn là náo nhiệt nhất!”
Bí thư Tiểu Chúc cũng ghé lại, móc từ tay ông nội ra hai hạt, không nhịn được nói:
“Thật ra thành phố cũng đâu có tệ, đợi đến Tết con dẫn ông đi chợ đầu mối với trung tâm thương mại, đông người lắm, chen lấn mua đồ Tết còn không chen nổi!”
Lão Chúc trừng mắt nhìn cô: “Ông có mua đâu! Đi siêu thị, đi chợ đầu mối làm gì? Tự rước phiền à? Còn chưa tính sổ với con đấy, nhà này gạo ngon như thế, sao trước giờ chẳng thấy con nhắc gì?”
Bí thư Tiểu Chúc: …
Hừ! Ông già thối, có mà ăn là may rồi, còn kén cá chọn canh nữa?
Bên này, máy làm mễ can c.uối cùng cũng đã ép xong mẻ gạo của hai khách trước, giờ thấy đám người đã chuyển chỗ sang trò chuyện, vội vàng hô một tiếng: “Tới lượt mấy người rồi! Làm mễ can đây!”
Nói rồi còn liếc Tống Đàm một cái: “Cô xem cô kìa, sao không gọi tôi qua nhà cô làm một ngày chứ? Tôi cũng chẳng đòi nhiều, hai người, bao một bữa cơm, trả tôi 200 là được rồi chứ gì?”
Anh ta kiếm tiền còn nhiều hơn ông già làm bắp rang, nhưng cũng chỉ vào dịp hội chợ Tết, chứ ngày thường lang thang quanh các thị trấn nhỏ thì kiếm đâu ra chừng ấy?
Thành phố ấy à, chỉ có ở những khu dân cư hẻo lánh ngoài rìa còn có thể kiếm chút khách…
Tống Đàm thì bật cười: “Tôi chẳng phải tiện đường đưa người đi dạo phố à… nào nào nào, anh làm đi, tôi đảm bảo anh không thiệt! Đợi lát nữa tôi kéo cho anh cả đám người tới!”
Cặp vợ chồng làm mễ can: …
Thôi bỏ đi, không hiểu nổi, cứ lo làm mễ can của mình là chắc ăn.
Gạo tẻ, tấm ngô, thêm tí đường trắng, trộn đều rồi đổ vào phễu máy, theo tiếng ầm ầm như máy kéo, từ từ, một làn hương thơm đậm đà của gạo lan tỏa khắp nơi…
Còn Kiều Kiều lúc này đã chen được qua đám người đang dần tụ lại, giơ điện thoại lên:
“Chị ơi! Lâu rồi em chưa livestream, hôm nay em muốn dạy các bạn nhỏ món này.”