Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1044: Về rồi!
Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:53:40
Lượt xem: 191
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
40 cân gạo suýt nữa làm cho máy ép mễ can chạy đến bốc khói, mãi đến chập tối khi phiên chợ tan, một đám người vẫn còn canh bên cạnh máy!
Không chỉ có nhóm các ông già mà cả mấy đứa nhỏ ở làng Tiểu Tùng cũng có mặt, giữa mùa đông lạnh buốt mặt mày nứt nẻ, má thì đỏ ửng đen sì, vậy mà vẫn kiên trì bám trụ không chịu đi.
Nhưng so với tụi nhỏ, thì còn có một lực lượng kiên định hơn, chính là các cư dân mạng thời nay.
Cả buổi chiều, công việc giữ miệng túi cho Kiều Kiều liên tục được người khác thay phiên nhau đảm nhận, còn cậu thì cứ cầm điện thoại livestream dạo hết một vòng phiên chợ, đến tận lúc này mới quay lại.
Giờ phút này, những cư dân mạng tranh thủ mua được mễ can đã ăn no bụng rồi, còn mấy người không mua được thì cũng đã thèm đến mức tê liệt.
Chẳng phải không bán sao? Có gì lạ đâu? Trước giờ xem mấy clip đồ ăn, chín phần mười là không bán mà!
Họ là fan lâu năm rồi, nên nên học cách tự kiềm chế thôi.
(╥﹏╥)
Đến khi bóng đêm dần buông, ánh tà dương nơi chân trời cũng tan biến, chiếc máy ầm ầm kia c.uối cùng cũng dừng lại.
Từng túi mễ can được nhét đầy trong túi nhựa, buộc c.h.ặ.t xếp ngay bên vệ đường, Kiều Kiều thì đang tính toán với chủ quầy.
“Bình thường tôi lấy giá 5 tệ tiền công một túi nếu khách tự mang gạo tới, nhưng mà cậu coi nè, cái túi nhà cậu hôm nay to vậy, 5 tệ thì tôi lỗ nặng luôn.”
Người chồng tỏ ra vô cùng thật thà, như thể không kiếm nổi một xu nào.
Người vợ cũng phối hợp nhịp nhàng: “Đúng đó! Túi nhà cậu ấy nhét đầy phải gấp ba lần túi tôi thường làm, nhưng mà nhà cậu làm nhiều, tụi tôi cũng không lấy thêm, một túi 12 tệ công thôi.”
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, lúc này còn chỉ tay về cái máy đang bốc khói: “Cậu nhìn coi, làm cả buổi chiều, máy của tôi cũng sắp hỏng luôn rồi.”
Kiều Kiều ngước mắt nhìn ra xa, thừa nhận túi nhà họ đúng là khá to, tổng cộng làm ra được 45 túi.
Nhưng mà…
Cậu nhóc tò mò chớp mắt hỏi đầy nghi ngờ:
“Nếu hôm nay nhà tôi không làm, thì khách khác cũng sẽ không làm hỏng máy sao? Lúc tôi tới, máy của chú cũng đâu có ngừng?”
Ơ này.
Nói chuyện làm ăn mà, cần gì bắt bẻ câu chữ chứ? Ông chủ cười gượng:
“Thôi thôi, bà con lối xóm với nhau, 10 tệ đi, thật sự là không có lời đâu! Cả buổi chiều tôi đứng đây làm, đáng giá bao nhiêu tiền công rồi chứ!”
Thao Dang
Kiều Kiều tính nhẩm một lúc, ngay lập tức nhíu mày, tiêu hết chín ngày tiền sinh hoạt của cậu rồi! Cậu không còn tiền nữa!
Thế là cậu cũng bắt đầu nói lý: “Nhưng mà gạo nhà tôi ngon mà, thơm lắm, chiều nay nhiều người còn nói lần sau đi chợ sẽ tìm chú…”
Cậu lúng túng nói thêm: “Chú… chú còn chưa trả phí quảng cáo nữa đó!”
Ông chủ nhíu mày, nhận ra cậu nhóc trước mặt không dễ dụ. Tưởng là đầu óc đơn giản, ai ngờ khả năng trả giá cũng không đơn giản đâu!
Lúc này chỉ đành tiếp tục dụ dỗ: “Đúng rồi, gạo nhà cháu ngon như vậy, chú không hề lãng phí tí nào… hai người bọn chú đứng cả buổi chiều, mỗi người được 200 tệ, đều là tiền mồ hôi nước mắt…”
Nghĩ tới tiền lương của mấy cô chú trong nhà, hai trăm tệ hình như cũng không đến nỗi.
“Không đúng!”
Kiều Kiều chống nạnh cảnh giác nói: “Mẹ tôi nói ép mễ can là 3 tệ một túi, mà lúc nãy chú nói giá là 12! Chú ơi, chú thật gian thương, túi của tôi đâu có gấp bốn lần!”
Cậu tức tối: “Giờ tôi tháo túi ra đếm từng cọng cho chú coi nè!”
“Với lại ép mễ can là công việc của chú mà, sao lại dùng lý do vất vả để tăng giá với tôi chứ!”
Ông chủ: …
Đây chỉ là mặc cả bình thường thôi mà, sao lại so đo như vậy? Sao thật sự tháo túi ra đếm luôn rồi.
“Được được được!” Ông chủ chịu thua: “Vậy cháu nói giá bao nhiêu đi!”
Kiều Kiều hớn hở, cậu đúng là biết mặc cả thật rồi!
Lúc này ngẩng đầu tự tin: “8 tệ, coi như tặng thêm cho cháu một túi nữa.”
Ông chủ nhìn hàng túi xếp bên cạnh xe, vẻ mặt khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1044-ve-roi.html.]
c.uối cùng hai vợ chồng bàn bạc một chút: “Được rồi! 360 tệ! Lần sau ép mễ can nhớ tìm chú nha! Nè, chú cho cháu thêm số điện thoại, lần sau gọi chú, chú có thể đến tận nhà làm đó.”
Khi nhận tiền xong, anh chủ quán lại dặn dò thêm một câu:
“Cậu nhóc à, lần sau phiên chợ lớn là mùng 8 tháng Chạp, nếu có rảnh thì nhớ đem gạo tới nhé! Tôi tính giá rẻ cho cậu…”
Không nói đâu xa, chỉ riêng chiều nay thôi đã có không biết bao nhiêu người hỏi xin số điện thoại rồi. Cậu trai trẻ trước mắt tuy có vẻ khờ khạo, nhưng gạo mang đến thì đúng là ngon tuyệt!
Mùi thơm ấy lan tỏa, nhìn mấy đứa nhỏ bên ngoài cứ níu lại không chịu đi là biết rồi!
Huống chi hôm nay kiếm được 360 tệ, trong khi cả buổi sáng mới chỉ bán được 116 tệ thôi đấy!
Khách sộp, đúng là khách sộp!
Nhưng Kiều Kiều lại lắc đầu: “Không đi chợ nữa đâu! Mùng 8 nhà tôi làm thịt heo, mai đã mùng 6 rồi, nhà tôi phải bắt đầu chuẩn bị rồi!”
Chiên tát tử (một loại bánh làm từ bột mì, cán sợi rồi đem chiên giòn), chiên tiêu diệp tử (một loại bánh chiên giòn, làm từ bột mì, trứng, cán mỏng và tạo hình thành những lớp xếp chồng như lá cây, rồi đem chiên giòn), nổ mễ hoa.
Còn phải chuẩn bị nồi niêu xoong chảo.
Chọn chỗ làm thịt heo… à còn cả mấy chú heo nữa.
Kiều Kiều tiếc lắm! Nhưng… nuôi heo là để ăn mà.
Cậu đành phải kìm nén sống mũi cay cay, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Đàm đang ngồi trong xe lướt điện thoại, rồi hít sâu lấy lại tinh thần.
Chị đã nói rồi, sẽ không để bọn chúng thấy đau đâu, chị nhất định sẽ làm được!
Dù ăn heo có hơi buồn, nhưng thịt heo thật sự ngon lắm mà!
Lúc này, vợ chồng chủ quán bỗng sững người, rồi mừng rỡ reo lên: “Gì cơ? Nhà cậu làm thịt heo à? Có bán thịt không?!”
Thời buổi này chính quyền đâu cho nuôi heo tại nhà nữa, ở nông thôn muốn ăn thịt heo cũng phải đi mua! Mà loại heo nuôi bằng cám ngô, gạo, rau sạch ấy, ở quê còn khó mua hơn.
Nếu nhà ai dám bán lén, trong ngày thôi cũng có cả đống người từ thành phố kéo đến.
Giờ nghe nói có người làm thịt heo, hai vợ chồng lập tức kích động, chỉ đợi Kiều Kiều gật đầu xác nhận là tối nay về hô hào bảy cô tám dì đến đặt hàng.
Kiều Kiều sững người một chút, sau đó lắc đầu: “Không được đâu, không bán, nhà ăn còn không đủ nữa kìa.”
Cậu còn giơ tay ra minh họa: “Tôi tổ chức họp lớp, nhiều người đến như vậy, con heo là bị ăn hết sạch luôn á.”
Hả?
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhẩm nhẩm tính nhẩm trong đầu.
Một buổi họp lớp, ít nhất cũng phải ba bốn chục người chứ?
Một con heo thì được bao nhiêu thịt đâu?
Aizz… hết hy vọng rồi.
…
Vợ chồng chủ quán thu dọn đồ đạc, c.uối cùng Kiều Kiều cũng thu xếp xong. Mỗi người xách hai túi nhẹ tênh nhét vào thùng xe, ai nấy đều trông rất mãn nguyện.
Chiều nay không chỉ ăn uống thoả mãn, mấy ông cụ cũng tay xách nách mang. Dù bị cản lại không cho mua nhiều, nhưng cũng lẻ tẻ mua được không ít đồ linh tinh, video ảnh chụp thì cũng đầy cả.
Ha! Làm đám ông già ở thủ đô ghen tỵ c.h.ế.t mất… hahahahaha!
Mà cũng chịu thôi, ai bảo mấy ông này sức dài vai rộng, chịu được vất vả đi đường xa cơ chứ!
Trời dần tối, trong rừng núi đen thẫm bắt đầu vang lên tiếng c.h.i.m lạ không rõ tên.
Mọi người ngồi trong xe mới bắt đầu thấy mệt rã rời.
Trước lúc xuất phát, Kiều Kiều lại quay về tháo một túi ra, đếm số trẻ con đang đứng bên vệ đường, rồi chia cho mỗi đứa một cái.
“Tôi nhớ hồi chiều có cho rồi đó nha, là tại mễ can nhà tôi ngon quá đúng không?!”
Cậu cười híp mắt, mấy đứa nhỏ đen nhẻm bên cạnh cũng cười toe theo.
Còn lão Chúc và mấy người khác ngồi trong xe nhìn qua cửa kính, cũng không nhịn được mà mỉm cười.