Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1045: Thợ mổ heo.

Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:53:42
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau tiết Đông chí, ban ngày lại dần dài ra, ánh nắng buổi sớm cũng vậy.

Mới bảy giờ, ánh nắng mùa đông rực rỡ đã len qua tấm rèm không quá dày, rọi vào trong phòng. Vì là bình minh nên ánh sáng còn mang theo sắc vàng ấm áp.

Sắc ấm áp giữa ngày đông giá lạnh khiến người ta vừa nhìn đã thấy lòng khoan khoái.

Lão Chúc cùng mọi người chính là trong luồng sáng dịu dàng ấy mà thức dậy, vừa bước ra cửa đã hắt hơi một cái thật mạnh.

“Ối chà!” Tiểu Đỗ bên cạnh lo lắng lại gần, lão Chúc vẫy tay: “Không sao đâu, hắt hơi thôi mà, căng thẳng gì, ngoài trời se se lạnh, vừa ra khỏi cửa là tỉnh cả người ấy chứ!”

Sau đó còn thì thầm với mấy người lão Chu: “Sao tôi lại thấy ngủ trong núi lại ngon hơn hẳn nhỉ?”

Bọn họ tuổi đã cao, giấc ngủ cũng nhẹ, thỉnh thoảng thức dậy mấy lần trong đêm là chuyện bình thường. Ở trên núi, thường thì năm sáu giờ đã tự nhiên tỉnh rồi. Nhưng lần này thì sao?

Nơi quê chẳng có trò tiêu khiển ban đêm, mắt họ lại kém, cũng chẳng thích lướt điện thoại, tối qua mới khoảng chín giờ đã lên giường nghỉ rồi.

Vậy mà sáng dậy nhìn đồng hồ, bảy rưỡi rồi!

Ối chà! Một giấc ngủ quá đã luôn!

Tối hôm kia cũng ngủ say như vậy, ăn cơm tối xong là ngủ một mạch tới sáng… Haiz, tửu lượng kém thế thật mất mặt, không nhắc tới nữa.

Tóm lại, được ngủ đủ giấc và chất lượng cao thế này, tinh thần của cả nhóm đều cực kỳ sảng khoái.

Lão Dương thì đoán: “Có khi là hôm qua chúng ta xúc động quá, đi chợ mệt lử rồi.”

Cũng đúng thật.

Chợ phiên tuy không lớn, nhưng họ cứ đi loanh quanh, dạo từ sạp bên đông tới sạp bên tây, vừa nói vừa chỉ trỏ, đúng là tốn sức hơn ở trên núi nhiều.

Hơn nữa vốn dĩ đã ăn no ở chợ rồi, kết quả là ngồi trên xe không kiềm chế được, mỗi người lại cầm hai cây mễ can nhai rào rạo.

Nói đi cũng phải nói lại, thứ đó dù phồng to nhưng không no bụng thật!

Rõ ràng là chiều hôm qua đã ăn suốt buổi, mà giờ bụng vẫn còn chỗ. Về đến nơi, đầu bếp Tưởng lại nấu canh rau chân vịt…

Đám rau chân vịt đó là họ tận mắt thấy nhổ lên từ ruộng, giống cũ nên lá không bóng loáng như loại từng thấy, màu xanh cũng đậm hơn.

Vì là rau chân vịt bò mặt đất, vừa nhổ lên còn dính đầy bùn đất, nhìn thì đúng là không bắt mắt.

Nhưng mễ can lại là do Kiều Kiều xách về, không nếm thử thì thật có lỗi rồi đúng không?

Vậy là vừa lẩm bẩm chê nguyên liệu không bằng ở nhà họ Tống, vừa tấm tắc khen giống cũ vẫn là ngon hơn.

Thế là cả đám lại xì xụp làm một tô lớn.

Đến mức lão Lý cũng phải nói: “Chiều hôm qua dạo mệt rồi, tối ăn no lại phải tiêu hóa, thiếu oxy lên não, ngủ ngon là chuyện bình thường thôi.”

Vừa nói vừa đi về phía nhà ăn, thì từ đằng xa đã nghe thấy đầu bếp Tưởng gọi bọn họ: “Mau tới ăn sáng đi! Ăn xong còn có việc phải làm đó!”

“Được được được!” Lão Chúc đáp ngay lập tức.

Chẳng có ý gì khác, cũng không phải thích làm việc, chỉ là muốn tranh thủ ăn nhiều hơn một chút.

Thao Dang

Còn trong nhà ăn, đầu bếp Tưởng ra vẻ bí mật: “Tống Đàm vừa gửi cho tôi một hũ tương đậu nành đấy!”

Cái gì?

Đám ông già liền sôi nổi hẳn lên: “Phải ăn với cháo chứ? Nào nào nào cháo đâu rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1045-tho-mo-heo.html.]

“Ăn với cháo gì chứ!” Đầu bếp Tưởng chẳng thèm để tâm: “Cháo không có dầu mỡ, buổi sáng ăn xong lấy đâu ra sức mà làm việc? Sáng nay chúng ta ăn bánh trứng chiên.”

Trứng gà trộn hành lá, thêm chút muối, khuấy đều. Trong chảo bỏ một cục mỡ heo lớn, làm nóng lên cho đến khi chiếc chảo đen bóng loáng ánh lên váng dầu.

Sau đó, phần bột trứng được khuấy đến mịn mượt được đổ vào chảo, dưới tay nghề nhẹ nhàng khéo léo của đầu bếp Tưởng, một chiếc bánh tráng trứng nông thôn mỏng tang đã ra hình.

Chờ chiếc bánh mỏng ấy chín tới, đường kính có thể lên đến ba mươi centimet, rìa bánh giòn thơm, chính giữa mềm mại, vừa nhấc khỏi chảo liền múc một muỗng đậu tương sốt, từng hạt đậu c.uộn vào trong...

“Lại đây lại đây! Mỗi người một cái bánh! Rồi đi uống một bát canh rau chân vịt, bí thư Tiểu Chúc đã dặn rồi, không cho ăn nhiều đâu, chỉ có từng này thôi.”

Cái gì vậy hả?!

Lão Chúc lập tức không vui: “Chút này thì ai ăn cho đủ?”

“Bánh c.uộn của ông cầm trên tay cũng to bằng cả nắm rồi còn gì!” Đầu bếp Tưởng là bếp chính, chưa bao giờ sợ ai, lúc này lên tiếng:

“Nghe nói mấy ngày nay mọi người ăn nhiều lắm rồi! Bí thư Tiểu Chúc bảo, lớn tuổi rồi thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn no là được, không thể ăn nhiều.”

Anh ta lại múc một vá bột trứng đổ vào chảo: “Dù sao thì mỗi người tôi chỉ cho một cái bánh thôi, còn mấy người trẻ như Tiểu Đỗ thì ăn nhiều chút nhé! Cho các cậu ba cái, trai trẻ đói nhanh mà.”

Bữa sáng này khiến đám ông cụ tức xì khói, nhưng mà mùi hành lá trong bánh thơm thật, đứng canh bên chảo lấy được bánh trứng vừa mềm vừa thơm, bên trong c.uộn đậu tương mặn mặn, từng hạt từng hạt, ăn vào đúng là ngon không tả nổi…

Hừ! Một cái thì một cái! Cùng lắm đến tiệc sát trư thái ăn bù!

Ăn sáng xong, nhà họ Tống đúng thật là có việc phải làm.

“Lại đây lại đây, giúp dỡ tấm ván cửa và chậu tắm lớn xuống nào, ngày Lạp Bát đừng để m.á.u dính nền xi măng, khó rửa lắm!”

Ba ông thợ mổ heo to khỏe lực lưỡng mang theo dụng cụ được Tống Đàm đón về, trên thùng xe phía sau chất đầy những món đồ nhìn đã thấy kỳ lạ. Khung sắt, móc sắt lớn, ống bơm hơi, còn có d.a.o mổ heo, d.a.o băm, d.a.o lóc xương sắc loáng...

Lão Chúc cùng đám người nhìn thấy thì lòng mừng rỡ: “Ôi chao! Vừa nhìn đã biết là tay nghề cứng cựa, có kinh nghiệm mổ heo rồi. Tiểu Đỗ, lúc mổ heo nhớ học hỏi cho đàng hoàng đấy nhé!”

Biểu cảm của Tiểu Đỗ đúng là không biết nói gì cho phải.

Lão Chu cũng đang dặn dò Tiểu Tề: “Cậu học cho tốt vào, sang năm nhà họ mổ heo nữa là ta lại cử cậu đi, lúc đó cậu làm luôn thợ mổ heo, nghe nói nhà quê mổ heo theo lệ, là phải cho thợ mổ một bộ ruột non đấy!”

Tất nhiên, còn có cả tiền công.

Nhưng với lão Chu mà nói, ruột non còn quý hơn cả tiền!

Tiểu Tề tinh thần phấn chấn: “Được! Tôi nhất định học nhanh thôi!”

Đúng lúc ấy, mấy ông thợ mổ nghe thấy, cười nói: “Học cái gì mà học, đừng học, bây giờ là thời đại mổ heo khoa học rồi, loại thợ mổ như chúng tôi chẳng còn chỗ đứng nữa.”

Câu này vừa nói ra, hai người còn lại cũng bật cười: “Đúng vậy, đừng học chúng tôi! Chúng tôi toàn dùng cách cũ, mổ chậm, còn lắm chuyện... Tôi nói thật nhé, học cái này không có tương lai đâu.”

“Đúng đó, mấy lò mổ giờ toàn dùng điện, hoặc máy móc trực tiếp đóng một cây sắt vào, đâu có phiền phức m.á.u me như chúng tôi, quay video người ta còn không cho đăng nữa kìa.”

“Đúng đúng, giờ còn không cho nuôi heo trong làng, g.i.ế.t heo cũng phải vào lò mổ... Anh nhìn nhà họ Tống đấy, nếu không phải đã báo cáo từ trước, cũng không có ý định bán thịt, người ta đâu được tự g.i.ế.t đâu!”

Ba anh thợ mổ to con, nói đến chuyện này thì cứ gọi là than ngắn thở dài không dứt.

Thời đại khấm khá hơn, heo nhiều hơn, còn thợ mổ thì thất nghiệp.

Lời này là thật lòng, lúc ấy, Ngô Lan đang bưng chậu đi ra, nghe vậy cũng thở dài:

“Chứ còn gì nữa, bây giờ kiếm thợ mổ heo khó lắm. Anh nhìn tôi đi, hỏi mấy cái làng liền, khắp thị trấn hỏi một vòng, mới tìm được ba người này thôi.”

Đối phương cười ha hả: “Đúng vậy, giờ không có heo để mổ, ở nhà làm gì? Ra ngoài làm công còn kiếm được nhiều hơn!”

Loading...