Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1049: Không đáng một đồng.
Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:53:52
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9 giờ sáng, Lục Xuyên đón được Tần Vân và Hà Huống ở cửa ngõ cao tốc.
Nhưng mà…
“Không phải nói chỉ chạy một xe thôi sao? Hai người thay nhau lái sẽ đỡ mệt hơn chứ?” Cả quãng đường phải lái gần mười tiếng, chỉ có một tài xế thì hơi quá sức rồi.
Hà Huống lập tức lắc đầu như cái trống bỏi: “Không được không được! Một nơi tiên cảnh như vậy, khó khăn lắm mới được đi một chuyến, mà lại phải ngồi chung xe với người khác à? Đến lúc muốn mua gì cũng chở không nổi!”
Tần Vân cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng! Xe của tôi vốn chở không được bao nhiêu, giờ lại phải chia cho Hà Huống một nửa, chẳng phải lỗ to à!”
Lục Xuyên: …
Hai chiếc SUV to tổ bố, xin hỏi là thiếu không gian chỗ nào? Nhìn ví tiền hai người đầy phồng thế kia, có từng nghĩ người ta không bán cho mấy anh không?
Nhưng thôi, đã quyết rồi thì Lục Xuyên cũng không nói nhiều nữa: “Được, đi thôi. Nhưng trưa phải nghỉ ở trạm cao tốc một tiếng rưỡi đấy.”
Trừ thời gian ăn và nghỉ ngơi, mọi người cũng có thể tranh thủ chợp mắt một chút.
“Được được được!” Hai người vốn ngày đêm đảo lộn, giờ hiếm khi dậy sớm để lái xe đến đây, lúc này hoàn toàn là nhờ ảo tưởng về đặc sản vùng miền mà giữ vững tinh thần, nghe nói được đi là lập tức nôn nóng vô cùng.
Lục Xuyên vừa mở cửa xe, lại chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Hai người có lưu bản nháp chưa?”
Hà Huống: …
Tần Vân: …
“Ờ thì…” Hai người cực kỳ lý lẽ: “Tối qua định viết đấy chứ, nhưng thức khuya hại sức khỏe, nên nghĩ thôi ngủ sớm còn hơn…”
Tất nhiên là… cũng chẳng ngủ sớm, mà bản thảo thì cũng chẳng viết. Còn về bản lưu…
“Không cần lưu!” Hai ông lớn mặt dày đầy tự tin: “Ở quê cũng chẳng có gì làm, tới lúc đó tha hồ có thời gian làm việc, không ảnh hưởng tới cập nhật!”
Lục Xuyên nghe mà cạn lời.
Anh xoay người chuẩn bị lên xe, lại bị Tần Vân gọi giật lại:
“Khoan đã!”
Anh ta bước đến, tò mò đánh giá từ đầu đến chân bộ đồ của Lục Xuyên:
“Sao dạo gần đây tôi thấy cậu ăn mặc càng ngày càng sang thế? Giờ tôi với Hà Huống mặc áo khoác ngoài, còn cậu mặc cái gì thế kia? Có hợp với chúng tôi không?”
Hai người họ là kiểu đàn ông xuề xòa, bên trong mặc đồ giữ nhiệt, áo len, khoác ngoài áo gió. Màu sắc thì chẳng ngoài xanh đen lam, mấy màu chịu dơ.
Cùng lắm áo gió thì phối chút cam đỏ hoặc xanh lá cho nổi bật.
Còn Lục Xuyên thì sao?
Áo khoác dài đen tuyền, kiểu không bao giờ sai, bên trong là áo len lông dê màu yến mạch, quần cũng là quần đen đơn giản, lại gần mới thấy được đường dệt kim.
Trên đầu đội nón lưỡi trai màu đen.
Rõ ràng là phối đồ đơn giản như thế, mà đứng đó lại toát lên khí chất vượt xa hai người kia, khiến Tần Vân ghen tỵ muốn c.h.ế.t: “Khai thật đi!”
Lục Xuyên hiếm khi im lặng.
c.uối cùng, không nhịn được là Lục Tĩnh hạ cửa kính xe xuống, cười rũ rượi:
“Ôi trời Tiểu Tần, hỏi thằng nhóc ấy chi cho mệt, cái áo len lông dê bên trong kìa, sale xong cũng gần 3000.”
“Cái quần cũng là dệt từ lông dê, hơn 5000 lận.”
“Áo khoác ngoài thì thường thôi, chưa tới 2000.”
Thao Dang
Lục Tĩnh sao lại rõ vậy á?
Vì lúc trời trở lạnh, bà từng mua cho Lục Xuyên một cái áo len lông cừu, giá không đắt, chất vải cũng đâu có tệ!
Kết quả con trai cưng của bà mặc được có nửa tiếng đã chịu không nổi. Lục Tĩnh còn tưởng anh làm quá, mở tủ đồ ra xem mới biết.
Trời đất ơi!
Đồ mặc trong mùa đông của anh toàn là lông dê hoặc cotton giặt kỹ nhiều lần, chất vải nào cũng thuộc hàng cao cấp, chủ yếu là mềm mại dễ chịu với da.
Và… đắt đỏ, khó giặt.
Dù sao thì đồ làm từ lông dê vốn dĩ rất kén người dùng, không thể mặc liên tục, vì phải để sợi vải có thời gian phục hồi, không thì dễ bị xù.
Giặt mấy thứ này chỉ có thể giặt tay bằng nước lạnh, hoặc cho vào máy giặt phải bật chế độ giặt len/lông dê, lại còn phải dùng nước giặt chuyên dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1049-khong-dang-mot-dong.html.]
Với phong cách thô sần chỉ mê vòng vàng to như Lục Tĩnh, làm sao mà bà có kiên nhẫn phục vụ mấy món đồ kiểu này chứ? Quần áo của bà toàn là lướt mạng rồi mua đại về mặc.
Không nói đâu xa, cùng là áo len lông dê, bà cũng có thể mua được cái 200 tệ. Còn chất lượng ấy hả…
Thở dài!
Tóm lại, cái đứa con trai phá của này!
Bị chính mẹ ruột bóc mẽ như thế, Lục Xuyên cũng không định giấu:
“Ừm, da con nhạy cảm, mặc vải thô ráp thì thấy khó chịu, ngại thử sai, nên dứt khoát đổi hết sang đồ len lông dê cho rồi.”
Lúc này, Hà Huống lại ghé sát tới, ánh mắt không rời nổi cái nón lưỡi trai nhìn tưởng như bình thường của anh, cũng bắt đầu ghen tỵ:
“Được rồi được rồi, độc thân thì biết chăm lo bản thân, chịu chi đầu tư cho chính mình! Tôi mua nón là đặt bên Pinduoduo, 9 tệ 9, còn được freeship đấy.”
“Cái nón của cậu sao nhìn phát đã thấy đắt tiền thế hả!”
Lục Xuyên cũng không phải kiểu người sống tiết kiệm. Công việc đối với anh chỉ là phương tiện để tận hưởng c.uộc sống, cho nên cũng rất thẳng thắn:
“Ừm, nón cũng làm bằng lông dê đấy…”
“Tôi không hiểu mấy loại vải loại sợi gì đâu, cậu nói giá đi.”
Ánh mắt Hà Huống nhìn qua, rõ ràng là thấy cái nón này đội lên đẹp thật, bản thân cũng muốn một cái giống vậy, nói thật là, gần Tết rồi, tự thưởng cho mình bộ đồ mới, giày mới, nón mới, có gì sai?
Anh ta âm thầm hạ quyết tâm: chỉ cần cái nón này không quá 1000, thì anh ta cũng dám mua!
Cho đến khi Lục Xuyên mở miệng:
“Ừm, mua qua hàng xách tay, nón 680 đô.”
Tin tốt: Nón thật sự không vượt quá 1000.
Tin xấu: Đơn vị tính là… đô-la Mỹ.
Hai ông bạn nghèo mặc áo khoác 600 tệ và bộ đồ giữ nhiệt 99 tệ, chợt nhớ ra quyền kiểm soát tài chính trong nhà đều nằm trong tay vợ, bất giác trầm mặc.
Đừng nói là nón 680 đô, đến áo khoác lông vũ hay áo dạ dài cũng chưa chắc được duyệt qua mà mặc lên người!
Theo lời vợ Tần Vân, Trần Lệ:
“Đàn ông mà, ăn mặc đẹp đẽ làm gì? Miễn không rét, không đói, không mất mặt là được rồi.”
“Cùng một món đồ, 3 đến 500 hay 3 đến 5000, mặc lên vẫn bị đối xử như nhau, thà để dành tiền đó mua đồ cho con còn hơn!”
Hai người hậm hực đóng sầm cửa xe, tức tối leo lên.
Sau đó không quên thở dài một câu:
“Đàn ông có vợ rồi, đúng là không đáng một đồng mà!”
Mà lúc thấy Lục Xuyên cởi áo khoác lông vũ ra đặt ở hàng ghế sau, Lục Tĩnh cũng không nhịn được bật cười:
“Con nói xem, mặc đồ sang như thế về quê, lỡ làm mấy cô gái nhà người ta trông luộm thuộm hơn, con có thấy đắc ý không?”
“Không sao.” Lục Xuyên cũng chẳng để bụng. “Mặc mấy đồ này vài ngày là bắt đầu xù lông rồi, đến lúc đó mượn cô nào đó cái máy cắt lông vải là mọi người sẽ thấy thoải mái ngay.”
“Hơn nữa, dựa vào trình độ canh tác của nhà họ Tống ấy, có kiểu người giàu nào mà họ chưa từng thấy qua đâu? Họ không mặc mấy bộ đồ thế này chỉ vì không thấy đáng tiền, chứ không phải không mua nổi.”
“Nên cũng chẳng có gì đáng lo.”
“Huống hồ con từng gặp hai chị em họ rồi, Kiều Kiều tính cách ngây thơ đơn thuần, không để ý mấy chuyện đó đâu.”
“Tống Đàm nhìn qua cũng rất rộng rãi, mà bản thân cô ấy vốn đã xinh sẵn rồi, mẹ đừng cứ nghĩ mãi về vẻ ngoài.”
“Chỉ cần mình thành thật là được.”
Lục Tĩnh chợt nhớ lại cái áo len 168 tệ mua trên mạng của mình cũng đã xù lông, lập tức lặng lẽ ngậm miệng.
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Lông dê – vàng mềm.
Lông dê loại tốt đúng là có khác biệt, chất liệu càng cao cấp thì màu sắc càng có độ óng mượt đặc trưng. Áo khoác lông dê trên 10 ngàn và áo 1 ngàn, khác nhau rõ ràng!
Tất nhiên, vẫn cứ khó chăm như thế.
(Đây chỉ là góc nhìn tiêu dùng của nam chính, không khuyến khích mọi người mua những thứ vượt quá khả năng tài chính của bản thân.)