Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1052: Tên cẩu tặc đáng ghét!
Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:52:50
Lượt xem: 203
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn ba fan vừa mới đến đang tất bật làm thủ tục nhận phòng, vừa nhập thông tin vừa hối hả nhắn tin trong nhóm với các thành viên khác.
Lục Xuyên vừa quay đầu lại, thì thấy Tần Vân và Hà Huống, hai người mới 20 phút trước còn ngủ say như heo c.h.ế.t, giờ đã ngồi gọn ghẽ trong khu nghỉ của sảnh khách sạn.
Ngay cả Lục Tĩnh cũng đã kéo vali xuống, giờ đang ánh mắt đầy háo hức nhìn anh:
“Xong chưa đấy, xong chưa? Phía trước có món gì ngon vậy? Mau mau lên đường ăn cái gì đi chứ!”
“Anh ơi, các anh đi đâu ăn đấy?” Lời còn chưa dứt, một fan vừa làm xong thủ tục đã nhiệt tình đeo ba lô chạy lại, ánh mắt sáng rực.
Lục Xuyên im lặng một giây: “Ăn đại thôi mà.”
“Ồ ồ ồ.” Người kia gật đầu lia lịa, hoàn toàn không nhận ra lời nói dối, ngược lại còn vui vẻ vẫy tay:
“Thế các anh đi trước đi, bọn em làm xong thủ tục rồi đi dạo thành phố một vòng. Dù sao cũng đến rồi, xem thử có danh lam thắng cảnh gì đặc sắc không…”
Người nói đầy mong chờ, hiển nhiên là chưa tìm hiểu trước, không biết Vân Thành thật sự… chẳng có danh lam thắng cảnh hay đặc sản gì cả.
Chờ đến khi họ vào thang máy, Tần Vân mới ghé sát Lục Xuyên, kéo dài giọng:
“Ăn đại thôi mà…”
Lục Xuyên chẳng thèm để ý, chỉ nhìn đồng hồ:
“Nếu hai người dậy sớm hơn chút, giờ này còn kịp ăn một bữa sáng nóng hổi đó.”
Được rồi được rồi, nói nhiều nữa là mất thời gian!
Cả nhóm kéo va-li, lập tức ra xe, thẳng tiến đến làng Vân Kiều.
Trên đường lấy xe, Hà Huống đột nhiên nhíu mày hỏi:
“Khoan đã! A Xuyên à, lúc trước cậu bảo là không thân với nhà họ mà. Nếu thật sự không thân, mấy fan đó gọi xe không được cũng chẳng liên quan gì đến cậu, sao họ lại phiền cậu đến đón?”
“Đúng đó!”
Tần Vân cũng lập tức phản ứng, tò mò nhìn anh.
Có lẽ hôm nay tâm trạng quá tốt, chỉ thấy chiếc khẩu trang của Lục Xuyên khẽ động, đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai hơi cong lên, hình như đang cười.
“Đúng là không thân lắm. Chỉ là lần trước lúc tuyết rơi, họ đến thủ đô đặc biệt mang cho tôi ít dưa hấu với dâu tây…”
“Trời ơi…”
Anh bình thản buông một câu tiếc nuối:
“Thời gian đó lại không mời được mấy người đến nhà chơi, mấy quả dưa hấu kia ăn không xuể, đành làm kem que ăn trong phòng sưởi… cũng thú vị lắm.”
Á á á!!!
Hà Huống siết c.h.ặ.t nắm tay, Tần Vân thì phẫn nộ tột độ:
“Cẩu tặc, tôi bóp c.h.ế.t cậu cho rồi!”
Chính vì trận “náo loạn” này mà khi cả nhóm thực sự lái xe đến cổng nhà họ Tống thì đã hơn 10 giờ sáng.
Lần này, vừa nghe tiếng xe đến, cả nhà họ Tống đã chen nhau ra đứng trước cổng, mở to mắt nhìn ba chiếc xe mang biển thủ đô rẽ từ phía rừng trúc chạy đến, rồi dừng ngay trước cửa nhà.
Mọi người đều không kiềm được mà kích động hẳn lên!
Tống Tam Thành chỉ nhìn ba chiếc xe với ba biển số, ba kiểu dáng khác nhau thôi mà cũng đã thấy rạo rực, quay sang nhìn chiếc bán tải cũ kỹ nhà mình đậu kế bên, bèn lắc đầu than ngắn thở dài.
Con gái nhà người ta mà có tiền thì sẽ chăm chút bản thân, không thì cũng sắm ít đồ đẹp cho mình chứ!
Còn con gái nhà mình thì sao? Có tiền là đi bao núi bao đất, mua xe cũng chỉ là cái bán tải cũ, đúng là chẳng giống ai!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng con gái mà, người ta là ân nhân cứu mạng của nó, tiếp đón cẩn thận là điều phải làm.
Thế là tranh thủ hỏi:
“Đàm Đàm, trưa nay hay là mình lấy thêm hai cân rượu ra đi?”
“Không cho.” Dù có là trời đất đến, Tống Đàm cũng không cho mấy người đó uống rượu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1052-ten-cau-tac-dang-ghet.html.]
“Ngày mai mổ heo rồi đó cha, cha định hôm nay say mèm xong mai không ai lo liệu gì hả?”
Tống Tam Thành lập tức câm nín.
Thế nhưng khi người trong xe vừa bước xuống, Tống Tam Thành lập tức mắt sáng rực, rồi không nhịn được mà khen lên:
“Chàng trai này trông đẹp trai thật đấy!”
Tống Đàm theo phản xạ nhìn sang, thấy Lục Xuyên vừa đóng cửa xe lại, tiện tay tháo khẩu trang xuống.
Trang phục hôm nay của anh vẫn đơn giản cơ bản như hôm gặp ở cổng khu Vạn Hòa Viên.
Chỉ là hôm đó ánh tuyết nhạt nhòa, ánh sáng từ chiếc đèn cổng lờ mờ chiếu xuống, không rõ ràng.
Còn giờ là buổi sáng nắng rực rỡ, khi chiếc khẩu trang đen được tháo xuống, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt anh, khiến cả người như phát sáng nhẹ nhàng…
Đó là một vẻ đẹp mà nông dân như Tống Tam Thành chưa từng thấy bao giờ.
Đến cả Tống Đàm cũng không nhịn được mà ngẩn ra một lát.
Bên cạnh, Ngô Lan hai mắt cũng sáng rực, đúng kiểu phụ nữ lớn tuổi thích trai trẻ đẹp, suốt ngày chỉ muốn kéo về nhét vào mâm cơm nhà mình.
“Ái chà, đây chính là Lục Xuyên hả!” Bà hồ hởi lắm.
“Gọi cháu là Tiểu Lục được rồi ạ.”
Lục Xuyên mỉm cười, rồi chờ Lục Tĩnh xuống xe để giới thiệu:
“Đây là mẹ cháu, Lục Tĩnh, mấy ngày tới sẽ làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền không phiền đâu!”
Mọi người đều cùng thế hệ, mà người ta thì tóc xoăn lọn nhỏ, môi đỏ rực, váy liền ôm dáng; còn mình thì áo bông to xù, tay còn đeo ống tay giữ sạch…
Cả nhà họ Tống nhìn mà sáng cả mắt.
Quả nhiên, người mà đẹp thì cả nhà cũng đẹp!
Lục Xuyên lần lượt giới thiệu xong bạn bè, mọi người lập tức ùa ra đón tiếp, tranh nhau kéo họ vào trong nhà.
Lục Xuyên lúc này khẽ mỉm cười nhìn Tống Đàm một cái, sau đó vẫy tay chào:
“Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.”
Kiều Kiều cũng vui vẻ nhào tới: “Anh ơi, cũng đâu có lâu đâu, mới chưa tới một tuần thôi mà, nhưng em cũng nhớ anh đó.”
Cậu mới hôm kia vừa gửi dâu tây cho Dương Chính Tâm, còn kèm theo ít củ cải, cải thảo, giờ mọi thứ đều đã tính sẵn trong đầu, nói năng đâu ra đấy.
“Ừ.” Lục Xuyên cũng dịu dàng cười, rồi mở cốp sau:
“Anh cũng nhớ em, lần trước đôi giày trắng đó em có thích không? Lần này anh mang thêm hai đôi nữa, với hai bộ đồ, em có thể thử xem hợp không.”
“Thật ạ?”
Mắt Kiều Kiều sáng rỡ, cậu thích đôi giày trắng đó lắm, đi lên vừa đẹp vừa sướng! Chỉ tiếc mai mổ heo, mẹ nhất định không cho mang.
Giờ nhìn thấy một đống túi gói trong cốp xe, Kiều Kiều thấy hạnh phúc dâng tràn!
Sau đó cậu ghé tai thì thầm:
Thao Dang
“Anh ơi, lát nữa em dẫn anh đi xem bảo bối của em nha!”
Lục Xuyên gật đầu đồng ý, cũng không hỏi đó là bảo bối gì.
Còn hai người đứng bên, Tần Vân và Hà Huống, đang bị màn đón tiếp này làm cho cay gan tức bụng, trong lòng đồng loạt nguyền rủa:
Cái đồ Lục Xuyên! Cậu nói cái gì mà "không thân không quen", người ta vượt ngàn dặm mang trái cây đến tận nhà cậu!
Giáo viên Kiều Kiều của livestream, người gần triệu fan, vừa nhìn thấy cậu mà mắt sáng như đèn ô tô. Bên cạnh còn có “chị gái Kiều Kiều” xinh đẹp gấp 100 lần trên sóng livestream, nói chuyện thì dịu dàng, mà ánh mắt dính c.h.ặ.t vào mặt cậu từ nãy tới giờ chưa rời…
Đáng giận thật! Tên cẩu tặc này che giấu quá giỏi rồi! Còn coi bọn tôi là anh em nữa không hả?!
Nhưng cơn giận của hai người chỉ kéo dài chớp nhoáng, vì vừa bước vào sân là Ngô Lan đã hỏi:
“Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì để dì lấy mấy món lót dạ nha. Có khoai lang nướng, khoai lang sấy, bí đỏ khô, còn có tiêu diệp tử vừa mới chiên, với cả mễ can làm ở chợ nữa…”