Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1053: Ultraman sống lại rồi!

Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:52:53
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nghe nói có đồ ăn, Tần Vân và Hà Huống lập tức thả tay ra, ném luôn va-li một bên rồi định lao thẳng vào trong!

Thế nhưng đúng lúc buông tay, chiếc va-li trượt “cục cục” mấy vòng về phía trước, khiến Tần Vân phải dừng chân, quay đầu nhìn Lục Xuyên, rồi ngoan ngoãn cùng kéo hành lý ra sau cốp xe:

“Dì ơi, bọn cháu là bạn của Lục Xuyên, hôm nay mặt dày đến làm phiền ạ!”

Vừa nói, hai người vừa lôi ra mấy thùng rượu và thuốc mang theo.

So với Lục Xuyên thì… đúng là hai cậu trai này nhìn có phần thô kệch, cả vóc dáng lẫn khuôn mặt đều kém vài bậc, khiến Ngô Lan giờ mới bắt đầu để mắt đến họ, liền rơi vào một màn khách sáo kiểu "thương mại từ chối – nhiệt tình tiếp nhận" qua lại rôm rả...

Mặc kệ họ rộn ràng, Lục Xuyên chỉ dẫn Kiều Kiều đi lấy đồ:

“Hai đôi giày này là cho em, áo len và áo khoác lông vũ này cũng là của em.”

“Em học online bằng máy tính bảng phải không? Đây, anh mang cho em cái mới.”

Còn quà cho Tống Đàm thì anh không tiện tặng trực tiếp, vài bình rượu và t.h.u.ố.c lá để lát nữa sẽ đưa sau.

Oa!

Thao Dang

Oa!

Oa!

Mỗi lần nhận một túi quà, mắt Kiều Kiều lại sáng thêm một phần. Đến lúc phía trước Ngô Lan vừa dứt lời trò chuyện với hai người kia, cậu đã reo lớn:

“Mẹ ơi, con đưa anh lên lầu nha!”

Cậu nhóc tung tăng chạy lên cầu thang, nghĩ ngợi rồi lại quay xuống, nhấc luôn chiếc vali của Lục Xuyên lên:

“Anh ơi! Mau tới xem phòng của anh nè!”

Lục Xuyên bật cười, quay lại xách thêm vali của mẹ:

“Mẹ, mình lên trước nha.”

Kiều Kiều dẫn họ lên tầng 2, theo hành lang đến hai phòng ngủ phía tây có ban công:

“Tầng trên chỉ còn một phòng thôi, ban đầu em định để anh ở gần em một chút, nhưng nếu vậy thì anh sẽ không được ở gần mẹ anh rồi.”

Cậu mở cửa phòng, đặt vali xuống:

“Sau đó mẹ nói, anh có thể ở cùng mẹ anh, hai phòng này là cho hai người. Còn hai anh kia ở tầng trên, chung một phòng.”

Hai phòng ngủ nối với cùng một ban công, nhưng bên trong lại tách biệt nhau. Lục Tĩnh chỉ liếc qua đã thích mê:

“Trang trí kiểu gỗ nguyên bản thế này ấm cúng thật đấy!”

Thêm việc phía sau nhà mùa đông vẫn đốt lò, nên tầng trên có hệ thống sưởi, nhiệt độ cũng cực kỳ dễ chịu.

So với thủ đô, nơi này đúng là chỗ nghỉ dưỡng tuyệt vời!

Kiều Kiều vui vẻ cười toe:

“Mấy căn này đều là chị con nhờ chị Triệu thiết kế đó, con cũng thích lắm!”

Thấy Lục Tĩnh đã ra ban công ngắm cảnh, cậu liền sốt sắng nhìn Lục Xuyên:

“Anh ơi, để em dẫn anh đi xem bảo bối của em nha!”

Hai người vừa vòng theo cầu thang ngoài trời lên tầng 3, đã nghe thấy tiếng động, hóa ra là Ngô Lan cũng dẫn Tần Vân với Hà Huống lên.

Hai người mỗi người kéo một cái vali khổng lồ, không biết bên trong nhét cái gì mà nặng trĩu. Giờ leo lên tầng ba đã thở hồng hộc, rõ ràng không nhẹ nhàng gì cho cam.

Thấy Lục Xuyên lên mà tay không, hai người chưa kịp liếc ánh mắt nghi ngờ, thì đã thấy Kiều Kiều không đợi được nữa, mở tung cửa phòng:

“Anh ơi, mau nhìn này!”

Bảo bối rốt c.uộc là cái gì vậy?

Hai người anh em còn đứng ngoài cửa giờ như có trăm móng vuốt cào trong lòng, tò mò muốn c.h.ế.t.

Còn trong phòng, Lục Xuyên thì hoàn toàn im lặng.

Chỉ thấy ngay trước mặt anh là một con Ultraman cao gần 1m8, đang tạo dáng chéo tay kinh điển, đèn hình bầu dục màu đỏ trước n.g.ự.c nổi bật vô cùng.

Còn bên cạnh Ultraman, là gương mặt Kiều Kiều đầy háo hức, chờ được khen ngợi.

Cậu nhìn mấy túi quà mình vừa nhận, giờ phút này tình cảm với Lục Xuyên đã lên đến đỉnh điểm, đắc ý vô cùng:

“Anh ơi, Ultraman này có đẹp trai không?!”

Lục Xuyên còn biết nói gì nữa đây?

Ngoài cái gật đầu chắc nịch, anh thật sự chẳng thể phản ứng kiểu gì khác được nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1053-ultraman-song-lai-roi.html.]

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kiều Kiều lại bối rối nói:

“Anh ơi, anh tặng em nhiều quà quá, mà em thì chưa chuẩn bị gì cả… Đợi lúc anh về, em sẽ tặng anh con Ultraman này nha!”

Cậu nhóc nói bằng vẻ mặt vô cùng chân thành:

“Đây là phần thưởng em được tặng vì học chăm chỉ đó, là thầy Tần tặng cho em, em có hỏi rồi, thầy nói có thể tặng lại cho anh đó!”

Lục Xuyên: …

Liệu có thể là… anh lái xe mười tiếng đến đây, c.uối cùng là để rước con Ultraman này về không?

Nhưng trước sự ngây thơ chân thành của một đứa trẻ, món quà này lại biết từ chối kiểu gì đây?

Anh còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên một âm thanh vang lên:

[Bíp bíp…bíp bíp…], đèn hình bầu dục đỏ trước n.g.ự.c Ultraman đột ngột sáng lên, còn phát ra tiếng cảnh báo!

Kiều Kiều cũng giật mình: “Ultraman sống lại rồi!”

Lời vừa dứt, thì cái đèn ở n.g.ự.c bắt đầu chậm rãi xoay lệch sang một bên, sau đó từ trong đó… chui ra một sinh vật lông vàng mượt mà.

“Chuột?!”

“Đại Điền!”

Kiều Kiều vội vã túm lấy Đại Điền kéo ra:

“Em sao lại coi bụng của Ultraman là nhà vậy hả?! Nhỡ đâu em cắn hỏng cái đèn báo của anh ấy thì làm sao?!”

Đại Điền lông màu vàng óng, cả người tròn trĩnh mềm mại, hai mắt đen nhánh long lanh đầy vô tội, “chít chít” kêu lên, trông vừa ngoan vừa dễ thương. So với mấy con chuột hamster trong tay các blogger nổi tiếng thì không hề kém cạnh.

Thậm chí vì màu lông độc đáo, còn có phần hơn một bậc.

Lục Xuyên lúc này lập tức mở miệng:

“Kiều Kiều, Đại Điền chỉ là một con…”

Anh khựng lại.

“Chuột đồng! Đại Điền là chuột đồng ạ!” Kiều Kiều giải thích.

“Ừ.” Lục Xuyên gật đầu, bình tĩnh tiếp lời:

“Đại Điền chỉ là một con chuột đồng nhỏ, nó đâu biết gì đâu? Giờ nó đã coi Ultraman là bạn, là nhà rồi. Nếu anh mang Ultraman đi, nó sẽ buồn đấy.”

“Chi bằng anh nhận món quà hồi đáp của Kiều Kiều, nhưng cứ để Ultraman ở lại với em. Anh tin em sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”

Hợp lý quá luôn! Mắt Kiều Kiều lập tức sáng rực.

Cậu suy nghĩ một lát, xác định bản thân hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho bảo bối, rồi nghiêm túc gật đầu:

“Được ạ! Em sẽ chăm sóc Ultraman của anh thật tốt!”

Lục Xuyên cũng âm thầm thở phào.

Ngay sau đó, chỉ thấy Kiều Kiều nắm lấy cổ tay anh, úp bàn tay anh lại, rồi thần bí nhét vào trong đó thứ gì đó:

“Anh ơi, cái này là dành riêng cho anh đó. Hai anh kia với dì đều không có đâu nha! Anh đừng nói với họ đấy!”

Trong phòng không tiện lấy nước uống, Tống Đàm đang xách hai bình giữ nhiệt lên, thì thấy Lục Xuyên đứng ngoài hành lang, hai tay khum lại cầm thứ gì đó, vẻ mặt khó tả.

Cô không khỏi tò mò hỏi:

“Anh cầm gì thế? Trông kỳ lạ vậy?”

Lục Xuyên mở tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay là hai miếng sticker tinh xảo.

Một cái là George (em trai của Peppa), một cái là Ultraman.

Tống Đàm: …

Một lát sau, cô không nhịn được bật cười ha ha:

“Sao đấy? Muốn dán không? Dán lên mặt hay dán lên bụng ạ?”

Rồi cô còn thay Kiều Kiều giải thích:

“Cái này đúng là bảo bối của nó đấy. Cái sticker George này, người bán chỉ cho đúng một cái, còn Peppa thì có nhiều. Nó mê lắm, mặc cả không được vẫn mua về.”

Mà miếng sticker duy nhất của George lại tặng cho Lục Xuyên, nếu không phải chân tình thì là gì?

Lục Xuyên nhịn rồi lại nhịn, c.uối cùng vẫn không nhịn được, khẽ cong môi cười:

“Dán chứ. Nhưng tôi nói với Kiều Kiều là tôi muốn đặc biệt một chút, nên tôi sẽ dán lên mu bàn tay.”

Loading...