Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1056: Bồn hoa.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:53:00
Lượt xem: 191

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí vừa thả lỏng, mùi thức ăn thơm lừng liền khiến người ta chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.

Mà nhà họ Tống xưa nay ăn uống chẳng câu nệ hình thức, chỉ cần Tống Hữu Đức, người lớn tuổi nhất, ra hiệu bắt đầu, là ai nấy đều tự động cầm đũa.

Tần Vân và Hà Huống sớm đã bị nồi canh cá diếc trắng ngần kia làm cho tâm thần ngơ ngẩn, thấy mọi người bắt đầu ăn liền vội vã cầm muỗng lên:

“Để tôi thử canh này xem sao!”

“Tôi cũng phải nếm thử một miếng!”

Canh cá diếc màu trắng sữa, hương vị đậm đà tươi ngon, trong làn hơi nóng phả ra mùi thơm không cách nào tả xiết. Trên bề mặt rắc chút hành lá và rau mùi, giờ đây muỗng lớn vừa khuấy nhẹ, sắc xanh biếc cũng nhanh chóng lan đều khắp nồi.

May mà không ai kén ăn, có lẽ người duy nhất cần kiêng cữ là Lục Xuyên chăng.

Chỉ thấy Tống Đàm hỏi anh:

“Mấy món dễ gây dị ứng này anh ăn được không?”

Lục Xuyên bật cười, niềm vui lan tỏa từ trong ra ngoài khiến cả bàn cũng thấy vui theo:

“Đã hơn nửa năm rồi, sớm khỏi hẳn rồi. Trước mấy món cá khô các cô gửi tôi cũng ăn gần hết rồi.”

“Vậy thì được!”

Ngô Lan vội giục:

“Uống canh đi! Món này là ông chú con bé nấu đó, tay nghề khỏi chê, mau nếm thử xem!”

Tuy giục rất nhiệt tình nhưng nhà họ Tống không có thói quen gắp đồ ăn, múc canh cho người khác, thế nên Lục Xuyên lại càng cảm thấy thoải mái hơn:

“Được, cháu nếm ngay đây, lúc nãy nấu cá thôi mà cháu đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Ngoài canh cá diếc tươi ngon, còn có nấm mộc nhĩ trộn mát lành, tôm sông xào hành lá bóng mỡ óng ánh, lươn om màu sắc đậm đà, ớt xanh nhồi thịt đậm vị.

Đậu phụ kho cải thảo thanh đạm, dưa chuột trộn trứng bắc thảo đặc sản địa phương, cà chua xào trứng quen thuộc, còn có đậu đũa muối chua xào thịt bằm, cùng món củ cải nạo trộn đúng mùa…

Mâm cơm lần này phong phú chưa từng thấy, cả các tô, dĩa cũng nhỏ hơn hai cỡ so với thường ngày, đồ ăn xếp chồng chất kín cả vòng xoay của bàn tròn lớn!

Gắp đũa theo hướng nào cũng đều gặp món khiến người ta ăn mãi không chán.

Còn ở vòng trong là chậu cơm trắng mộc mạc và lớp cháy nồi thơm giòn, bên cạnh là một bát to canh tuyết nhĩ.

Nếu bảo hai tên đang ăn ngấu nghiến như Tần Vân và Hà Huống bình phẩm mâm cơm này, e rằng họ chỉ có thể há miệng, rồi lại vô vọng ngậm lại.

Bình gì mà bình? Ăn thỏa thích mới là đạo lý!

Ăn ít một miếng, là bất kính với bàn tiệc này!

Toàn là trai tráng trẻ tuổi, ăn như hố không đáy vậy.

Ngay cả ông chú Bảy cũng lẩm bẩm không biết nồi cơm này có đủ cho bọn họ no bụng không, thì đã thấy Tần Vân là người đầu tiên đặt đũa xuống:

“Trời ơi no quá rồi…”

Mọi người: …

Kiều Kiều đã ăn no từ sớm, lúc này liền đứng dậy:

“Không sao đâu chú, chị Tiểu Quách có làm mứt sơn tra, cháu đi lấy một ít mang ra nhé.”

Cậu nhóc hớn hở khoe:

“Mứt sơn tra ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, nhai một miếng là đầy mùi trái cây trong miệng. Nước miếng cứ thế tuôn ào ào… Ăn no quá rồi thì ăn cái này tiêu hóa rất nhanh đó!”

Hà Huống đứng bên há miệng ra lại vội ngậm vào.

Tuy đang rất no, nhưng cậu nhóc vừa nói vậy, nước miếng liền tự nhiên tiết ra.

Haizz! Sao mà kém cỏi vậy nè!

Tần Vân thì mím môi gật gù, cố nhịn không để mình ợ hơi ra, mà càng nhịn càng nhịn, c.uối cùng thành một câu trách móc:

“Sao cháu gọi chú là ‘chú’, còn gọi Lục Xuyên là ‘anh’ thế? Nhìn hai bọn chú chênh nhau cả một thế hệ à?!”

Kiều Kiều lập tức trợn tròn mắt:

“Chú! Chú không phục là mình già rồi đúng không?!”

Tần Vân: …!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1056-bon-hoa.html.]

"Tôi không phải không phục già, tôi là không phục sao lại đối xử khác nhau như thế chứ?!"

Anh ta cũng trợn tròn mắt, dấu hỏi to đùng dường như sắp hiện ra thật. Đến mức ngay cả Hà Huống, người cũng bị gọi là "chú", đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười phá lên.

Tống Đàm cũng nhịn cười nói:

"Kiều Kiều, đánh giá tuổi của một người không thể chỉ nhìn bề ngoài được, anh trai Tần Vân với anh trai Hà Huống trước mặt em đây, tuổi cũng xấp xỉ với anh đẹp trai của em đó."

"Vậy nên em cũng nên gọi là anh nhé."

Nhưng Kiều Kiều xưa nay rất nghe lời, lúc này lại nhìn Lục Xuyên một cái, vẻ mặt đầy không tình nguyện:

"Em vẫn chưa biết nhìn bên trong đâu… nhìn bên ngoài thì đúng là chú mà…"

Tần Vân thở dài, tựa hẳn người ra sau ghế, trịnh trọng thề thốt:

"Xem ra đêm nay không thể thức khuya nữa rồi,

tối nay nhất định phải ngủ sớm!"

Còn thức nữa, lần sau mà đi cùng Lục Xuyên ra ngoài, có khi người ta lại gọi mình là ông nội mất thôi?

Hà Huống lại đau lòng nói:

"Ngủ sớm ai mà không biết là tốt? Nhưng buổi chiều cậu có làm được việc không?"

Mỗi lần chiều không làm gì, tối đến bùng nổ một trận, rồi tỉnh táo hưng phấn đến tận khuya, ngày đêm đảo lộn…

Lối sinh hoạt và sức khỏe cứ thế mà xuống dốc.

Tần Vân ngẫm nghĩ một chút:

"Chiều không hiệu quả, thôi tối làm đi… tối nay nhất định không lướt linh tinh nữa!"

Hà Huống thở dài một tiếng, lúc này quay sang Kiều Kiều:

"Vậy thì làm phiền em, lấy thêm mấy viên sơn tra nhé…"

Mọi người đang trò chuyện, thấy hai người họ trêu đùa, ai nấy cũng bật cười vui vẻ hơn.

Tay nghề vê viên của bác sĩ Tiểu Quách thật sự đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, giờ đến cả mấy viên sơn tra nho nhỏ cũng có thể làm thành món ngon tuyệt vời.

Kiều Kiều ôm lấy một hộp vừa vê xong, trên đường quay lại không nhịn được ăn luôn một viên.

Cũng không thể trách Kiều Kiều không kiềm chế được, thật sự sơn tra viên quá dễ thương!

Tròn vo như trứng cút, lớp vỏ bên ngoài được bọc bằng sáp trắng.

Sở dĩ mấy viên sơn tra này lại làm kỳ công như vậy, hoàn toàn là do bác sĩ Tiểu Quách đang mài dũa kỹ thuật, bao gồm cả phương pháp bảo quản vật lý.

Thao Dang

Mà vừa cắn một miếng, hương vị chua nồng đậm xen lẫn vị ngọt dịu dàng, kết hợp với kết cấu mềm mại mịn màng…

Kiều Kiều dừng lại một chút, lại lấy thêm hai viên nhét vào túi.

Vì vậy, khi Lục Xuyên đang đứng trong sân, Kiều Kiều liền vội vàng mang sơn tra viên tới đưa:

"Anh ơi, cho anh một viên! Chị một viên anh một viên, ngon lắm!"

Hôm nay Lục Xuyên thật sự đã phải cố gắng kiềm chế bản thân rất nhiều.

Nhưng dù có kiềm chế đến đâu, lượng đồ ăn và cơm vẫn không thể coi là ít, ít nhiều gì cũng hơi quá no.

Anh nhận lấy viên sơn tra, hai ngón tay nhẹ nhàng bẻ vỏ sáp, rồi nhét vào miệng, ngay lập tức cảm nhận được vị chua lan tỏa.

Kiều Kiều thì nhìn chỗ lúc nãy anh vừa nhìn, tò mò hỏi:

"Anh ơi, lúc nãy anh đang nhìn gì vậy?"

Lục Xuyên từ từ nuốt viên sơn tra xuống, lúc này chỉ tay về phía bồn hoa:

"Nhà xây đẹp thật, nhìn ra là đã để sẵn chỗ trồng vườn rồi. Có điều, chắc mấy cây trồng ở đây không chịu được lạnh, nên giờ đang nghỉ đông phải không?"

Chuyện cây có chịu được lạnh hay không, có đang nghỉ đông không, Kiều Kiều thật sự không để tâm mấy, cậu nhóc lơ đễnh trả lời:

"Không đâu, lúc xây tường là mùa hè rồi, nóng lắm, không thể trồng hoa được."

"Chị định lên núi đào một gốc tử đằng về cho nó leo trên tường đó. Anh ơi, anh đã thấy hoa tử đằng chưa? Thầy Tần cho em xem ảnh rồi, đẹp lắm!"

"Trước kia em chẳng để ý là trong rừng cũng có nó luôn… Nhưng mẹ không cho trồng, mẹ bảo đất ở đây nhiều, trồng ngay trong sân nhà nên mẹ muốn trồng rau."

"Đến mùa đông rồi, chị không muốn trồng cải thảo, củ cải ở đây nên cũng không cho trồng nữa!"

Loading...