Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1057: Hoa cảnh làm vườn.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:53:02
Lượt xem: 175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn bồn hoa trước mặt trơ trụi, Lục Xuyên khẽ thở dài, xoay người móc điện thoại ra:
[Mùa xuân có cần thiết kế bồn hoa không? Tôi gửi cô vài loài hoa nhé?]
Tống Đàm lập tức vui mừng, quả quyết yêu cầu:
[Được được được, phiền anh gửi cho tôi mấy loại ra hoa quanh năm nhé! Đừng gửi mấy cây chỉ có lá, trên núi nhiều lắm rồi, chẳng hiếm gì.]
Nghĩ ngợi một chút, cô lại bổ sung:
[Hoa phải đẹp một chút, tốt nhất mùa đông cũng nở, đừng để trơ trọi vào mùa đông.]
[Với lại càng ít phải chăm càng tốt, ít sâu bệnh, mùa hè 40° hay mùa đông âm năm, sáu độ cũng không sao.]
Dù có cô ở đây, cây cối chắc chắn không c.h.ế.t được. Nhưng cũng không nhất thiết phải ép mình mùa đông rét buốt dưới âm sáu, bảy độ vẫn phải lo nuôi mấy giống nhiệt đới luôn xanh tốt.
Cho nên, việc phối hợp cây hoa, vẫn nên nghe lời người vừa có chuyên môn, vừa có thẩm mỹ.
Mà Lục Xuyên ngẫm nghĩ một lát, dứt khoát gửi qua một danh th.i.ế.p:
[Cửa hàng này làm hoa và cây giả bằng nhựa khá ổn, có thể thử xem.]
Tống Đàm: […]
Cô chống tay lên lan can ban công, nhìn xuống sân, thấy Lục Xuyên đang đứng cạnh bồn hoa quay người lại, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Lục Xuyên ngẩng đầu mỉm cười, thuận tay vươn tay mời gọi:
“Lại xem đi, tôi thật sự có vài loại muốn đề cử.”
Mỹ nam mời gọi, quả thực là cảnh đẹp lòng người, Tống Đàm không chần chừ xuống lầu ngay:
“Là hoa gì thế?”
Lục Xuyên lại lắc đầu:
“Không thể toàn là hoa được, thiết kế hoa cảnh phải có khung xương, tốt nhất nên có thêm cây dạng hình thể để làm khung vườn.”
“Nhưng cô có thể nói trước xem cô có loài hoa hay màu sắc nào đặc biệt yêu thích không?”
Hoa đặc biệt yêu thích à?
Tống Đàm nghĩ đến thời tu chân, những loài kỳ hoa dị thảo xinh đẹp tinh xảo, linh thực quý hiếm, nhưng lúc này nghĩ mãi lại chỉ nhớ đến cả sườn núi đầy kim anh tử.
Bởi vì với thẩm mỹ của cô, kể cả là cỏ đuôi chó, mọc dày đặc thành một mẫu ruộng cũng đủ đẹp rồi.
Vậy nên... dùng màu sắc để tạo nên cái đẹp này, cô thật sự chưa từng nghĩ qua.
Lục Xuyên lại lắc đầu:
“Không phải trên núi cô trồng cả một mảng lớn rồi sao? Trong nhà có cần đổi loại khác không? Tông xanh lam thích không?”
Anh mở album trong điện thoại:
“Bất kỳ loài hoa nào muốn đẹp đều cần chăm sóc, nhưng tôi sẽ chọn vài loại mà không chăm cũng không sao, cô thích hoa tuyết xanh không?”
Anh đưa điện thoại qua bên cạnh.
Tống Đàm nghiêng người lại gần, nhìn thấy trong album là những cành nhánh mềm mại như tiên khí, đan xen thành hình dáng cực kỳ um tùm. Lá cây xanh mát, còn hoa thì kết thành từng chùm, màu lam còn trong hơn cả trời xanh.
“Đẹp quá! Phải trồng cái này!”
Cô quay đầu lại, rạng rỡ cười với Lục Xuyên, rõ ràng rất hài lòng.
Khoảng cách gần như vậy, Lục Xuyên có thể thấy rõ hàng mi dày cong của cô đổ bóng xuống mắt, một lọn tóc dài rơi lên tay áo anh, mềm mại như lông vũ, óng ả suôn mượt.
Lúc cúi đầu lại gần, lọn tóc đó cũng lướt vào lòng anh, hiển nhiên đối phương đang xem rất chăm chú.
Anh khựng lại một chút, rồi kín đáo nghiêng người sang, cố gắng nới rộng khoảng cách giữa hai người. Sau đó mới giải thích:
“Hoa tuyết xanh có thể nở suốt 10 tháng trong năm, cơ bản không cần chăm gì nhiều, cành mềm, có thể tỉa tạo hình thành cây, cũng có thể cho leo lên tường.”
“Màu này chụp ảnh sẽ rất mộng mơ, nhưng, nhược điểm duy nhất là hoa tàn hơi dính, nhưng so với nhan sắc thì không đáng nhắc tới.”
Nhắc đến hoa cỏ, giọng anh liền trở nên dịu dàng, nét mặt cũng nhẹ nhàng hẳn, toàn thân toát ra khí chất vô cùng thư thái khiến Tống Đàm cũng rất yêu thích.
Cô lập tức gật đầu:
“Được! Trồng cái này! Phải trồng kiểu leo nửa bức tường!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1057-hoa-canh-lam-vuon.html.]
Chọn hoa cô không giỏi, nhưng trồng hoa…
“Không đáng nhắc tới!”
Lục Xuyên cũng vui vẻ hẳn lên, sự điềm tĩnh khi nãy lập tức bị quăng ra sau đầu. Anh xoay người lại, tìm mấy tấm ảnh rồi đưa tới gần:
“Gam màu này tôi đề nghị để ở bồn hoa sát tường ngoài, kẻo sau này rơi vào sân trong thì khó quét dọn.”
“Với lại chạy xe đến đây tôi thấy dân trong làng đa phần chuộng các loại hoa đỏ. Biệt thự nhà cô thì lại yên tĩnh, thanh nhã, màu này sẽ rất hợp đấy.”
“Nếu phối thêm vài bụi hoa đăng tiêu màu cam đỏ nữa, bộ phối này sẽ cực kỳ bắt mắt.”
Cam đỏ phối lam thiên thanh, là kiểu phối màu tương phản nổi bật nhất, có thể lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nhưng mà…
Thao Dang
“Đăng tiêu thì thôi vậy.” Thấy Tống Đàm lại sắp gật đầu, Lục Xuyên ngắt lời cô:
“Đăng tiêu tuy không cần chăm nhiều, nhưng lúc nở hoa hay hút mấy con bọ đen nhỏ lắm… bỏ đi thì hơn.”
Tống Đàm nghĩ: tôi đâu có sợ!
Chỉ cần hoa đẹp, muốn trồng kiểu gì chẳng được!
Thế nhưng Lục Xuyên vẫn lắc đầu. Nghĩ ngợi một lúc, anh bất ngờ hỏi:
“Trước đây bó hoa tặng cô có loại phối là thiết tuyến liên đấy, loại màu tím đó cô thích không?”
Anh lướt album ảnh:
“Nhìn này, loại này có nhiều cấp độ đậm nhạt, thời gian nở cũng dài, có thể dùng để tạo sự chuyển tiếp cho bức tường ngoài.”
“Được được được!” Tống Đàm nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy toàn những loài hoa với đủ màu sắc và hình dáng chen chúc trong album, cái nào cũng đẹp, đẹp đến mức không biết chọn cái nào mới là đẹp nhất.
Còn mấy chuyện như chuyển tiếp màu sắc gì đó…
Cô nhìn Lục Xuyên, nghiêm túc nói:
“Mùa xuân anh có rảnh không? Qua nhà tôi giúp tôi trồng hoa nha!”
“Nếu không thì với gu thẩm mỹ của mẹ tôi, kiểu ‘đỏ rực rỡ đón năm mới’, tất cả bồn hoa bỏ trống nếu không được trồng rau, tốt nhất sẽ bị bà ấy trồng toàn màu đỏ thẫm cho bằng được.”
Tống Đàm dùng sức tưởng tượng nghèo nàn của mình để mô tả, rồi kết luận một cách chắc chắn:
“Bức tường trắng ngói xám phối với một mảng đỏ chói… quá là rùng mình luôn đó!”
Lục Xuyên: …
Là một người yêu hoa cảnh theo chủ nghĩa bác ái, lúc này việc duy nhất anh có thể làm là biện hộ cho màu đỏ:
“Cái màu đỏ này nếu phối với cổng vòm, cô có thấy quê mùa không?”
Trong điện thoại anh là hình một cái sân nhỏ nhà ai đó, làm một cổng vòm.
Trên cổng, ngoài những tán lá xanh mướt rậm rạp, thứ bắt mắt hơn cả chính là những đóa hồng nhung nở rộ nặng trĩu.
“Đây là giống hoa hồng Florentina… Tôi đoán không ai có thể từ chối vẻ đẹp của nó, đúng không?”
“Màu đỏ kiểu này, cô còn thấy quê mùa không?” Anh cúi đầu nhìn Tống Đàm, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Còn Tống Đàm thì ngẩng lên liếc anh một cái:
“Tôi tuy mắt nhìn không cao, nhưng cũng có gu thẩm mỹ đấy, màu đỏ thì phải là loại này! Phải để nó leo lên giàn!”
Đến lượt Lục Xuyên cạn lời.
Một lúc sau, anh đành cười khổ:
“Florentina có điều là thời gian nở ngắn lắm… Thôi, tôi hiểu rồi, miễn là đẹp là cô thích.”
Câu này nói ra…
Tống Đàm định nói: tôi không hẳn là kiểu người hời hợt như vậy đâu. Nhưng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Xuyên.
Lông mày rậm đen, sống mũi cao thẳng, làn da trắng như tuyết, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp, mọi chi tiết đều đẹp.
Dù vết sẹo gồ ghề kéo dài trên làn da mềm mại, nhưng nhìn vào ánh mắt yên tĩnh như ánh trăng của anh, Tống Đàm khựng lại, c.uối cùng vẫn phải thừa nhận:
“Ừ.”