Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1058: Đi thu rau.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:53:04
Lượt xem: 188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu không khí thoáng chốc trở nên yên ắng.

Ánh mắt của Tống Đàm quá đỗi chuyên chú, khiến Lục Xuyên ngập ngừng một lát, đành lặng lẽ đưa điện thoại lại gần lần nữa:

“Trong này đều là các loài hoa tôi từng trồng qua. Khí hậu cực đoan ở thủ đô cũng không khác ở đây là mấy, cô có thể xem thử loại nào thích, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách phối hợp.”

Tống Đàm gật đầu, vừa định mở ảnh ra xem thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng còi xe.

Ngẩng đầu nhìn, là cháu trai lớn của lão Triệu!

Cô nhét lại điện thoại vào tay Lục Xuyên, rồi gọi to:

“Kiều Kiều, đi thu rau nào!”

Đồng thời cũng dặn dò anh cháu trai một câu:

“Hôm nay chắc sẽ ghé ba nhà, lát nữa bọn tôi lái xe dẫn đường, cậu cứ đi theo là được.”

Chốc lát sau.

Kiều Kiều đội chiếc mũ lông xù xinh xắn, đạp xe lắc lư phía trước, còn Tống Đàm, Lục Xuyên, Tần Vân với Hà Huống thì tủi thân chen nhau ngồi trong thung chiếc xe ba bánh màu ngọt ngào như bánh macaron cầu vồng.

Bởi vì trên nóc là một đám mây bông to xù, cả đám ngồi co cụm trong thùng xe trông vừa khúm núm vừa buồn cười.

Tần Vân lần đầu tiên ngồi xe ba bánh kiểu này, lập tức rút điện thoại ra bấm lia lịa, còn cố tình chụp mấy tấm cận cảnh Lục Xuyên:

“A Xuyên à, c.uối cùng cũng có hôm nay nha! Bình thường thì cao sang như nhạc cổ điển, giờ phải co ro trong xe ba bánh không phải cũng giống bọn tôi sao?”

“Wtf!”

Anh ta nhìn điện thoại, sắc mặt dần trở nên u ám:

“Mọi người đều ngồi xe ba bánh, tại sao cậu chụp vẫn ra vibe tạp chí vậy hả!”

“Cái gì cơ?”

Tống Đàm tò mò thò đầu qua, thì thấy trong điện thoại của Tần Vân, Lục Xuyên đang nhìn thẳng vào ống kính, đồng tử màu nâu nhạt ánh lên vẻ hờ hững.

Chiếc áo len cổ lọ màu trắng sữa của anh cũng vừa vặn lọt vào khung hình, phối nền phía sau là đám mây bông mềm mại cùng lan can cầu vồng tông pastel dịu dàng.

Màu sắc ngây thơ thuần khiết như trẻ thơ, phối cùng ánh mắt lãnh đạm, hai phong cách giao thoa lại tạo thành một bức ảnh cực kỳ thu hút.

Hà Huống cũng không nhịn được mà xuýt xoa:

“Sao có người cứ chụp đại thôi cũng ra vibe tạp chí thế hả trời!”

Tống Đàm còn ngạc nhiên nhìn Tần Vân:

“Tôi không nhận ra đó, hóa ra anh chụp ảnh giỏi vậy à! Mai làm thịt heo rồi, anh chụp giúp tôi vài tấm kiểu 'vibe sống chậm' được không?”

Tần Vân: …

Anh ta lướt tiếp xuống album, thấy bên trong toàn là mấy tấm ảnh từng bị vợ chửi te tua, c.uối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tưởng tôi lên level rồi chứ, hóa ra vẫn là tôi của ngày xưa, chụp ảnh vẫn tệ như cũ.”

Hà Huống cũng bực bội:

“Chụp ảnh ấy hả, gặp người giỏi thì mới chụp ra được ảnh đẹp thì có ích gì. Biến xấu thành đẹp mới là bản lĩnh thật sự chứ!”

Ngay khoảnh khắc đó, một mã QR được đưa tới trước mặt.

Tống Đàm mỉm cười nhìn anh ta:

“Tấm ảnh này đẹp thật đó, kết bạn với tôi đi, gửi cho tôi với!”

Thật sự là đẹp!

Người thì đẹp, khí chất cũng tốt, gu thẩm mỹ cũng tốt, sở thích cũng thú vị… Tống Đàm nghĩ, sau này dân làng có muốn mai mối, thì khỏi cần tìm mấy anh chuyên gặt lúa làm gì.

Cứ lấy tiêu chuẩn này là đủ!

Tần Vân: …

Lại nhìn Lục Xuyên, chỉ thấy anh ngồi nghiêm chỉnh, nhưng biểu cảm cũng có phần bất đắc dĩ.

Hà Huống lặng lẽ quan sát: … không hiểu sao, rõ ràng xe ba bánh mui trần đang phóng băng băng, gió lạnh táp thẳng vào người, mà giữa bọn họ… không khí lại như đang nóng dần lên vậy.

Xe ba bánh nhanh chóng dừng lại.

Sau khi làm đường xong, cả ngôi làng thuận tiện hơn nhiều. Dù xe tải của anh cháu trai lão Triệu không thể đậu sát ngay cạnh ruộng rau, nhưng cũng không cách xa bao nhiêu, quả thực tiện hơn trước rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1058-di-thu-rau.html.]

Tống Đàm đứng trước cổng sân đóng kín, gọi to:

“Bà Vương ơi, bà có ở nhà không? Cháu dẫn người đến thu cải thảo đây ạ!”

Vừa dứt lời, từ nhà chính đi ra một người đàn ông trung niên. Người này gầy đen, nhưng ngũ quan lại quen thuộc khiến Kiều Kiều nhìn một lúc mới nhận ra:

“Chú Ngô! Sao chú còn gầy hơn cả hồi mùa hè thế?”

Cậu nhóc tò mò hỏi tiếp:

“Mẹ bảo chú đi làm xa… Giờ không làm nữa ạ? Làm xa có xa lắm không?”

Một câu hỏi lại kéo theo một câu khác, nhìn cậu nhóc như chẳng khác gì so với hồi chú rời đi, nhưng ánh mắt thì linh hoạt hơn nhiều, chú Ngô c.uối cùng cũng nở nụ cười:

“Sao đấy Tống Đàm? Tìm mẹ chú có việc à? Bà đang nhóm bếp trong phòng trong, tai hơi nghễnh ngãng nên có thể không nghe rõ.”

Tống Đàm thầm nghĩ, trước đây khi chú Ngô giúp làm ruộng thì đâu có gầy như bây giờ.

Lúc này cô vội nói:

“Chú, chú đã về rồi thì mai làm thịt heo nhất định phải qua giúp nhé!”

Thật ra bây giờ người giúp đã khá đông rồi, nhưng người trong làng mời nhau kiểu gì cũng phải nói vậy, Tống Đàm giờ cũng học theo quen rồi.

Chú Ngô nghe thế thì vui ra mặt:

“Được được! Nhất định đến!”

Tống Đàm đã bước vào nhà:

“Bà Vương, bà thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ? Hồi trước bà lấy giống cải thảo và củ cải bên nhà cháu về trồng, đã ăn thử chưa? Có ngon không ạ?”

“Chưa ăn đâu!” Bà Vương c.uối cùng cũng nghe được tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy Tống Đàm liền cười rạng rỡ:

“Chưa ăn được, ruộng ở xa quá, mấy hôm nay bà cũng chẳng ra đó.”

“Thế thì tốt quá ạ!” Tống Đàm đưa điện thoại của anh cháu trai ra:

“Đây là ông chủ cháu mời từ thành phố về, chuyên làm về nông sản cao cấp. Mấy giống cải thảo với củ cải năm nay nhà cháu làm ra rất chất lượng. Nếu chú Ngô rảnh thì dẫn anh ấy ra ruộng thử rau, hợp ý thì toàn bộ rau đều có thể bán được.”

Chú Ngô nghe vậy có chút bất ngờ.

“Tống Đàm à, đừng có phí tình nghĩa vào mấy chuyện thế này. Vùng nghèo như mình, mua củ cải, cải thảo có gì đáng để tới tận nơi đâu.”

Hơn nữa vợ chồng chú ấy nửa c.uối năm còn đi làm xa, bà thì tai nghễnh, sức khỏe không tốt, nên ruộng rau nhà trồng cũng chỉ một mảnh nhỏ, cải thảo với củ cải cộng lại chắc chưa được hai ngàn cân...

Thế mà còn dẫn người đến tận nơi, chẳng phải là dư chuyện sao?

Gặp lúc chợ sắp tan, mười tệ mua được cả đống rồi.

Tống Đàm liền giơ tay ra, năm ngón xòe ra:

“Năm tệ một cân.”

Câu này như sát chiêu c.uối cùng.

Chỉ thấy chú Ngô vừa nãy còn miễn cưỡng, giờ tinh thần lập tức phấn chấn, hai mắt sáng rỡ như đèn pha, nhìn chằm chằm vào anh cháu trai, sau đó cười niềm nở:

“Được được được, ông chủ quý danh là gì? Tôi dẫn anh đi xem rau luôn, nói thật là mẹ tôi chăm ruộng rau kỹ lắm đó! Rau nhà tôi vốn đã tốt rồi…”

Ba người Lục Xuyên còn đang ngơ ngác đứng trong sân, nhìn hai người kia dắt nhau đi mà bóng lưng thắm thiết. Hà Huống lúc này không kìm được mà cảm thán:

“Thời buổi này, muốn buôn bán thật không dễ dàng…”

Tống Đàm thì bật cười:

“Còn ngẩn ra làm gì? Dưới mái hiên kia có đồ, tự lấy mà dùng, tới lúc làm việc rồi.”

“À mà đúng rồi, các anh cũng có thể đi theo nếm thử cải thảo với củ cải. Nếu thấy ngon thì cũng giá 5 tệ một cân, tôi nhờ lão Triệu ưu tiên cho các anh một phần.”

Tần Vân tinh thần phấn chấn:

“Được được được! Đây chính là món chủ lực của nhà các cô đúng không? Bình thường trên shop online chưa từng thấy, tôi đặt luôn mỗi loại một trăm cân!”

Cái điệu bộ, y như một đại gia quê mùa!

Thao Dang

Tống Đàm: …

Cô vội vàng đính chính:

“Không phải của nhà tôi đâu, nhiều nhất là giống rau do nhà tôi ươm, mùa đông nhà tôi không bán rau.”

Loading...