Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1061: Ngày lễ Lạp Bát.
Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:39
Lượt xem: 236
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên sườn đồi vang lên tiếng lá khô xào xạc giẫm lên, Đại Vương ngẩng đầu lên, thấy là Kiều Kiều tới, lập tức hí hửng chạy gần:
“Gâu u…”
Là một nam tử hán, Đại Vương cũng nũng, đặc biệt mấy ngày nay tiếng nhà náo nhiệt, nào cũng đồ ăn ngon thêm bữa...
Sáng nay ăn gì đây?
Thao Dang
Nó rướn cổ ngó cái xô trong tay Kiều Kiều, thấy bên trong một cái túi nhựa, đầu mũi phảng phất mùi rượu...
“Gâu u…” Đại Vương ấm ức lùi một bước.
Chó ngoan thì uống rượu.
chẳng mấy chốc nó ngẩng đầu lên, cái lưỡi nóng hổi l.i.ế.m liếm ngón tay Kiều Kiều, cứ thấy nhóc vui vẻ lắm.
Quả thật, Kiều Kiều chẳng vui gì.
Đám heo ở núi phần lớn là cho ăn, mà chúng thì hưởng thụ, mỗi ngày còn dùng bàn chải giày để chải lông cho tụi nó nữa!
Cứ mỗi chải là tụi heo “ủn ỉn” vật , trông thích thú tả nổi. Cũng vì mà tụi nó tin tưởng Kiều Kiều hết mực, mà nỡ cơ chứ!
Thế nhưng chị gái , nuôi heo là để ăn thịt, nếu thì nuôi gì.
Nam tử hán nhỏ bé hít sâu một , lúc cửa chuồng heo tụi nó la hét đòi ăn, c.uối cùng vẫn mở túi .
...
Còn ở nhà họ Tống, từ sáng sớm sân đông kín .
Có vợ chồng đầu bếp Tưởng từ núi xuống, cả mấy ông cụ trong “lão gia tử thiên đoàn”, thậm chí còn cả Yến Nhiên, Tăng Hiểu Đông và Tề Lâm, ba vội vội vàng vàng chạy đêm về đến nơi.
Ba công sở mấy tháng, mặt ai nấy đều trông già dặn hẳn, sáng sớm chẳng còn hình tượng gì, xổm ở hiên nhà uống cháo kể chuyện công việc, là nước mắt với m.á.u.
“Cái chỗ c.h.ế.t tiệt đấy, chẳng thêm một ngày nữa chút nào.”
Tề Lâm rửa ống nghiệm đến choáng váng, hiển nhiên là hồi học chuyên ngành, từng tưởng tượng lối sự nghiệp , giờ chỉ còn uống cháo nguội cho tỉnh táo, chỉ hương thơm mới cứu vớt tâm hồn khô cằn của .
Yến Nhiên thì suốt ngày ru rú ở trạm cơ sở vùng quê, đến mức bắt một con gà mái cũng thể thao thao bất tuyệt cả tiếng đồng hồ, vẫn là ở đây sướng hơn!
Đông , vui vẻ.
Còn Tống Hiểu Đông thì khỏi , khi , cứ tưởng cầm cái “bát sắt” là thể sống an nhàn cả đời. Ai ngờ mới , cái bát sắt cũng chẳng dễ cầm chút nào.
Giáo sư Tống xót học trò, lúc cùng bà Đường xới thêm bánh hành mỡ bát họ: “Ăn , ăn nhiều . Năm bên tuyển , nếu ngoài ở nổi thì ở đây cũng .”
Bây giờ nghề nào cũng cạnh tranh khốc liệt, công việc dễ kiếm. Nếu vội lo chuyện y tế với con cái, thì cứ ở đây chuyển tiếp tạm thời cũng xong.
Mấy mổ heo cũng đến từ sớm, lúc đang loẹt xoẹt mài dao, đồng thời dặn dò đám dân làng đến giúp:
“Nhóm lửa ! Đun nhiều nước lên! Mấy cái bếp nấu cơm bên đường giờ dùng tới thì cứ đun nước hết .”
“Mấy tới phụ ? Tí nữa nhớ giữ con heo cho chắc đấy nha…”
“Cái chắc cần .” Tống Đàm ghé qua, chằm chằm đôi ủng mưa và tạp dề loang lổ vết m.á.u của mấy mổ heo:
“ bảo Kiều Kiều mang ít rượu nếp lên núi , đó là loại dùng để ủ rượu, nặng đô lắm, lát nữa mấy con heo uống là lăn luôn.”
Mấy mổ heo hiểu rõ cái tâm tư lắm, nhưng ai trả tiền là ông chủ, thế nên họ cũng nể mặt giơ ngón cái:
“Tốt! Mấy trẻ giờ bụng thật ha… mà cũng , heo sợ, thịt còn thơm hơn chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1061-ngay-le-lap-bat.html.]
mà, thì vẫn tìm cho đủ.
“Nhà cô nuôi béo thế, con heo trắng chắc bốn trăm cân, vác từ núi xuống cũng cần đấy!”
Chuyện đó thì khỏi lo.
Nhà đang tiệc mà, mấy thuê lớn bé, nam nữ già trẻ mới về hôm qua cộng cũng mười mấy hai chục , thiếu giúp sức!
Đang suy nghĩ nên nhờ ai khỏe khỏe một chút thì thấy ông nội của bí thư Tiểu Chúc hớn hở tới:
“Tiểu Tống , vụ vác heo cháu khỏi lo, cháu xem bà con , ai nấy thể rắn rỏi, khỏe mạnh lắm!”
Vừa còn vỗ bộp một cái lên n.g.ự.c Tiểu Đỗ bên cạnh.
“Bốp bốp”, đúng là lực thật.
Mà khuôn mặt rám nắng của đối phương, cũng nở một nụ khiến cảm thấy đáng tin cậy.
Tống Đàm gật đầu: “Được đó! cũng khỏe lắm, lát nữa cũng tham gia, cùng khiêng heo xuống núi.”
Lão Dương tò mò ghé hỏi: “Dù gì cũng chuốc rượu cho heo , để nó xuống núi hãy cho uống? Cũng đỡ mất công mà, đến nỗi xuống núi gặp là sợ?”
Tống Đàm lắc đầu: “Tụi nó khôn lắm ạ! Với ở đây đông , tiện.”
Dù thì trong mắt cô, một con heo bốn trăm cân thật sự chẳng đáng là bao, hôm nay chẳng thiếu khỏe.
Đang dở thì mấy bà thím trong làng tới, từ xa hồ hởi gọi lớn: “Ngô Lan, hôm nay đến ăn tiệc nhà thím nha!”
Ngô Lan đang chỉnh cái tạp dề, liền nhanh nhảu đáp: “Đến đến , chỉ sợ các thím tới thôi! Hôm nay mười lăm mười sáu mâm đấy, một mà chuẩn xuể.”
Quay đầu tò mò hỏi họ: “Lý Bảo Ni, thím mà nghỉ ngơi mấy bữa ? mới về hôm qua mà?”
Người gọi là Lý Bảo Ni thở dài một tiếng: “Thôi đừng nhắc nữa! Giờ tuổi vượt quá quy định, năm nay tìm hai xưởng mà hiệu quả chẳng . Lúc bận thì chân chạm đất, đến ăn cơm cũng chạy như cướp… Thấy bảo một ngày 180 tệ, cũng cố gắng gồng lắm .”
“Kết quả về xưởng ăn kém, lương chẳng theo đúng nữa… chuyển luôn sang tính theo sản phẩm, mà khổ nỗi việc, một ngày kiếm vài chục đồng… Thôi thôi! Năm theo cái môi giới nữa .”
Cùng với bà còn vợ chồng nhà Chu Thuận Thủy trong làng, năm nay họ mới cháu trai, hai vợ chồng đến tháng năm ngoài , tính là cùng kiếm tiền!
Kết quả thì ?
“Nửa năm đổi bốn cái xưởng đó!” Hai vợ chồng nhà họ Chu thở dài sườn sượt: “Năm gì cũng nữa .”
Ngô Lan là hiểu ngay.
Lúc liền nửa đùa nửa thật mời: “Không , qua nhà ! Bên giờ nhận khoán khá nhiều chỗ, năm chắc thiếu đó!”
Bà chân thành: “Trên núi thì vất vả, nhưng rảnh các thím còn thể trồng ít rau cho nhà , nhờ gom về một lượt, cũng coi như thêm khoản thu nhập…”
Đàm Đàm , nhất là để cả thôn cùng trồng rau cho nhà , cùng vinh thì cùng vinh, cùng lỗ thì cùng lỗ.
Mà cả làng phát triển , ai nấy đều tiền trong túi, lâu dần, ở quê chẳng sẽ nhiều hơn ?
Mấy công nhân về quê thế thì động lòng, còn kịp lên tiếng thì gọi từ cổng :
“Ai dô, Ngô Lan, họ hàng nhà cô cũng tới kìa!”
Ngô Lan xem thì thấy là cô Hai lâu gặp, Tống Hồng Mai, còn cả chị gái ruột Ngô Phương của bà nữa!
Vừa sân, Ngô Phương hỏi liền: “Trương Yến Bình ? Hôm nay bận như thế, nó trốn việc đấy chứ?”
Đang ở lầu soạn thông báo livestream, Trương Yến Bình hắt xì một cái rõ to!