Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1063: Cơn giận của Tống Đại Phương.
Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:44
Lượt xem: 180
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Tống lúc này đang vô cùng náo nhiệt, còn trong nội thành Vân Thành, Tống Đại Phương lại nghẹn một bụng tức, nén lên nén xuống.
Hôm nay là Lễ Lạp Bát, cháu gái Tống Tử Di có hoạt động ở mẫu giáo, từ sớm đã phải đưa đi. Kết quả là con bé lại nhất quyết không chịu ăn sáng ở nhà, khăng khăng đòi ăn bánh c.uộn hành mua ngoài!
Trời đất ơi, cái bánh đó nhìn thì tưởng của bà mẹ đơn thân nào đó bán kiếm sống, ai ngờ lại là... gian thương!
Giá mùa đông tăng vọt, bán đến 5 tệ một cái, còn giới hạn số lượng nữa!
Tống Đại Phương chạy vội tới vẫn không mua được, tức quá liền buông lời khó nghe với người bán. Ai ngờ cô gái trẻ ấy chẳng những không giận, còn cười híp mắt:
“Chú ơi, nếu chú thèm bánh c.uộn hành thật, cũng có thể tự làm mà, hành cháu mua ở cửa hàng rau sạch nhà ông Triệu trong chợ đấy, 20 tệ là mua được ba lạng nhé!”
Tốt! Tốt lắm! Hai chục tệ ba lạng hành! Để xem tôi không đi báo chính quyền!
Bị cháu gái hành cho hết hơi, Tống Đại Phương vẫn gắng gượng trong tức tối, c.uối cùng cũng lần mò được đến cái chỗ gọi là “Rau sạch nhà ông Triệu” nằm trong góc chợ.
Ai ngờ vừa tới nơi thì chỉ thấy một bà lão đang dọn dẹp, đối phương vẫn lễ độ:
“Mua rau à? Hôm nay ông chủ đi dự tiệc sát trư thái rồi, tôi chỉ trông cửa thôi... chú là hội viên hả? Nếu có thì túi nào có ghi tên cứ lấy nhé.”
Củ cải, cải thảo ở đây quá đắt khách, ưu tiên bán cho hội viên, đơn online đặt từ tối hôm qua, hai chú cháu đã gói xong cả rồi.
Bà lão không biết gì mấy, hôm nay chỉ trông coi không để ai lấy nhầm hàng.
Tống Đại Phương đảo mắt nhìn, thấy trong tiệm không lớn mà kệ chất đầy túi hàng, xếp kín mít.
Bên cạnh có mấy sọt củ cải với cải thảo lẻ tẻ, tổng cộng chưa đến trăm cân!
Buôn bán tốt dữ vậy sao?!
Trong lòng Tống Đại Phương lại càng bực bội.
“Gì vậy? Mua rau mà cũng phân biệt đối xử! Không phải hội viên là không bán chắc?!”
Bà lão ngẩng mí mắt, giọng dửng dưng:
“Củ cải 12.8 tệ một cân, lá củ cải 3.5, cải thảo 11.8 một cân.”
Hội viên thì được giảm 0.8 tệ mỗi cân.
Dù bình thường không hay mua rau, nhưng Tống Đại Phương cũng biết sơ sơ giá cả. Mùa này, củ cải ngoài chợ chỉ khoảng 5 hào một cân, mà bên này hét tới tận 12 tệ 8?!
Nghĩ lại cái bánh c.uộn hành 5 tệ một cái, còn hành thì bán 20 tệ ba lạng, cả một buổi sáng bị dồn nén, c.uối cùng ông ta bùng nổ:
“Bà già c.h.ế.t tiệt, cái mồm chỉ biết hút m.á.u! Sao bà không đi ăn cướp luôn đi?!”
Bà lão lập tức đứng phắt dậy, nhíu mày:
“Thằng ranh con! Bà đây đúng là đi cướp đó! Thích thì mua, không thích thì cút!”
Bà lão còn nhổ vào mặt ông ta một cái: “Bọn này có năn nỉ mấy người mua đâu? Đã tự tìm tới còn mở miệng chửi người khác… tiếc tiền thì đừng hòng đòi ăn ngon!”
Vừa mắng vừa tiến lại gần.
Tống Đại Phương nắm c.h.ặ.t tay, nhưng rồi người khẽ nghiêng đi, bởi lúc đó có ba người chạy ào từ ngoài vào:
“Bà Lý ơi, chụp màn hình đơn đặt hàng đây này, bà ghi sổ giúp con nha, con tự lấy đồ luôn!”
“Của con đây! Ồ, thấy của Tiểu Tuyết rồi!”
“Con con con! Lý Bằng, nhớ lấy luôn phần của trưởng phòng bọn mình nhé, anh ấy gửi ảnh chụp màn hình cho con rồi!”
Ba người như bầy chồn sục vườn dưa, lục tung kệ hàng, chen chúc khiến cửa tiệm nhỏ chật như nêm.
Tống Đại Phương nhìn bà lão chẳng hề sợ hãi, cơn giận lập tức bị dập tắt.
Thao Dang
Chủ yếu là... già rồi, đụng vào là đền không nổi.
Ông ta nuốt giận quay người bỏ đi. Ai ngờ vừa ra tới cửa thì bị con trai gọi tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1063-con-gian-cua-tong-dai-phuong.html.]
“Cha, cha hỏi được chưa? Cái bánh c.uộn hành đó mai mấy giờ bán thế? Hôm nay cả sáng Tử Di khóc miết đó…”
Tống Đại Phương siết c.h.ặ.t nắm đấm, mặt tái đi vì giận, đỏ tím vì nhịn, chân như đeo đá mà quay lại:
“Tôi muốn mua hành.”
“Hành?”
Bà lão ngẩng đầu liếc ông ta: “Không có, đi tiệm khác mà mua.”
Sắc mặt Tống Đại Phương lúc này đã méo mó đến mức dữ tợn: “Ông đây đâu phải không trả nổi! Tôi muốn mua đúng cái hành 20 tệ ba lạng kia cơ!”
“Ê ê ê!”
Một cậu trai trẻ trong tiệm quay đầu lại: “Chú lớn tuổi thế rồi mà nói năng chẳng ra sao cả nhỉ? Ai cho chú xưng ‘ông đây’ ở đây hả?”
“Tôi nói cho chú biết nhé, đừng tưởng ông Triệu đi dự tiệc sát trư thái rồi thì chú có thể ức h.i.ế.p bà Lý. Nhóm tụi tôi trên mạng đông lắm đấy!”
Ông Triệu còn bảo trong nhóm: hôm nay ông ấy không chỉ đi dự tiệc sát trư thái, mà còn phải bàn chuyện buôn bán cá. Tết nhất đến nơi rồi, ai chẳng muốn mua hai con cá thật tươi, thật ngon?
Dám phá chuyện làm ăn của họ, cái hội “Hội Ăn Uống Vân Thành” này không phải hữu danh vô thực đâu!
“Đúng vậy!”
Cô gái trong tiệm cũng lên tiếng mạnh mẽ.
“Chú lớn tuổi rồi mà không biết điều à? Mùa nào ăn rau mùa đó chứ! Mùa xuân thì ăn rau dại, măng tre, mùa hè thì có dưa hấu với cải xanh… Mùa đông thế này chú muốn ăn hành à? Bọn cháu còn không mua nổi đây này!”
Thật ra trong ruộng vẫn còn hành, nhưng hành vốn lớn chậm, thêm nữa còn phải bán cho ông chủ Thường chuyên làm thực phẩm đóng gói, nên...
Còn bà mẹ trẻ bán bánh c.uộn hành kia mùa đông tăng giá cũng bởi vì toàn dùng nguyên liệu tồn kho từ mùa hè!
Dầu hành được phi sẵn từ trước, hành cũng đã thái nhỏ và cấp đông từ lâu… nếu không thì sao mà c.ung ứng kịp chứ?
Bà lão cũng hừ một tiếng: “Tiệm tôi bán rau dại, dưa hấu 20 tệ một cân, tôi thấy ông ta cũng chẳng nỡ mua đâu.”
Chính lúc này, như có luồng sáng xuyên qua đầu óc Tống Đại Phương, mọi chi tiết đột nhiên liên kết với nhau.
Mấy bó rau dại và quả dưa hấu Tống Đàm với Kiều Kiều đem biếu hồi xuân, dưa hấu ôm tới vào mùa hè, còn Kiều Kiều mở miệng là nói 20 một cân.
Lại thêm việc vợ ông ta đi chợ mua măng cũng bị hét giá y như vậy rồi bẽ mặt quay về…
Và điều chướng mắt nhất, chính là đứa em trai vô tích sự kia chẳng hiểu sao lại dựng được một căn biệt thự to tướng.
Cảm giác nhục nhã vô danh cùng cơn lửa giận bùng lên từ gan bàn chân, thiêu cháy khuôn mặt ông ta đến mức tím bầm.
Ông ta đứng đó, sắc mặt dữ tợn đến phát sợ, khiến hai chàng trai trong tiệm cũng siết c.h.ặ.t nắm tay, cảnh giác cao độ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tống Đại Phương bỗng quay người lại, xông thẳng ra khỏi tiệm.
Ngọn lửa trong tim ông ta như muốn nổ tung. Tống Đại Phương lôi điện thoại ra, định gọi để mắng cho hả giận, nhưng chiếc điện thoại dùng đã lâu lúc này lại bị lag, khiến ông ta càng tức, loạn ấn loạn chạm, vô tình trượt tới bài đăng của Tống Hồng Mai trên vòng bạn bè.
[Nhà em trai hôm nay mổ năm con heo, mình cũng tranh thủ tới ăn ké nè!]
Tiệc sát trư thái … tiệc sát trư thái!!
Tốt! Rất tốt! Tống Đại Phương bắt đầu thóa mạ, viết lời mỉa mai châm chọc Tống Hồng Mai và Tống Tam Thành! Nhưng vừa nhìn lại đã thấy bình luận của Tống Đàm!
Ngay khoảnh khắc ấy, nỗi giận dữ, ghen tị và oán hận tràn khắp não, khiến ông ta chẳng hề khách khí mà trực tiếp bấm gọi điện.
Những bó rau giá trên trời, người em trai bỗng dưng phất lên với biệt thự đồ sộ, còn cả ruộng đất, núi rừng ở quê… dựa vào đâu?
Tống Tam Thành, cái đồ vô tích sự ấy, đẻ ra một đứa con trai cũng là đồ ngốc, thì có ích gì chứ?!
Dựa vào cái gì mà hắn lại kiếm được từng ấy tiền?!
Mảnh đất ấy, núi ấy, năm xưa không nên chia như vậy!
Một bụng chất vấn nghẹn nơi lồng n.g.ự.c, những tờ tiền như nhảy múa trước mắt.
Thế nhưng… “tút” một tiếng, điện thoại chưa kịp kết nối đã bị tắt máy thẳng thừng.