Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1064: Khoe khoang quá rồi!
Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:46
Lượt xem: 196
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Hồng Mai vẫn còn hơi do dự: “Thế là cứ tắt máy luôn à?”
Tống Đàm liếc bà một cái: “Không thì sao nữa? Bác cả vừa keo kiệt lại không lo cho ông nội… ôi dào, ông ấy làm con mà bất hiếu, sau này cô lại phải gánh thêm phần đó đó.”
Cô Hai lập tức đau lòng.
Theo lệ làng quê, con gái lấy chồng rồi thì không phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cha mẹ nữa, nhưng là con thì dù sao cũng phải chăm sóc đôi chút.
Ba người con cùng lo khác hoàn toàn với chỉ còn hai người gánh vác.
Hừ! Nếu không phải ông anh ruột đó vong ân phụ nghĩa, thì hồi ấy mình có cần bỏ cả chục ngàn để mua mấy món đồ điện không?!
Ít nhất máy giặt với điều hòa cũng phải chia nhau mà mua chứ?!
Nghĩ tới đây càng tức, mấy ngàn tệ đó, mình phải bán bao nhiêu cái bánh trứng mới kiếm lại được chứ?!
Cô Hai siết c.h.ặ.t điện thoại, trợn mắt nghiến răng, ánh mắt đầy kiên quyết: “Con nói đúng!”
Nhưng Tống Đàm còn chưa dừng lại, lúc này rút điện thoại của cô Hai ra: “Nào cô ơi, ngày lành tháng tốt mà cãi nhau thì không hay, nhưng mình với bác cả chưa đoạn tuyệt hẳn, mình cũng nên ‘giải thích’ chút nhỉ… để con quay cái video nha!”
Nói rồi cô bật camera quay một vòng cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, sau đó còn thở dài:
“Hôm nay mổ tận năm con heo, đông người quá, tiệc sát trư thái phải bày đến hai chục mâm… trời ơi! Rau cải với củ cải hợp tác trồng với làng mình, giá thu mua giờ gần 20 tệ rồi… Bác cả mà mình chưa cắt quan hệ, sau Tết cha mình mua xe mới, mình còn muốn hỏi bác một câu… mua chiếc 50 vạn tệ liệu có hơi nhỏ không?”
Cô Hai trông thấy video đang được tải và gửi đi, nét mặt lập tức khó tả.
Chỉ cần nghĩ đến cái tính của Tống Đại Phương…
Ôi chao chao!
Ôi chao chao!!
Bà không dám nghĩ tiếp!
Mà càng nghĩ lại càng… sướng tê người!
Cô Hai vui vẻ chạy đi làm việc, tiện thể còn bắt chuyện với người quen: “Ái chà, dì của Đàm Đàm tới rồi à? Tới lúc nào thế?”
Còn Tống Đàm vừa quay người lại thì đã thấy Tống Tam Thành với gương mặt vui mừng phấn khởi:
“Đàm Đàm, con thật sự định mua xe 50 vạn cho cha à?”
“Trời ơi…” Ông xoa xoa tay, có phần ngại ngùng: “Hơi khoa trương quá nhỉ… con nói xem cha chạy chiếc BMW giá 50 vạn kia ra đường, có phải không được khiêm tốn lắm không…”
Tống Đàm: …
Tôi chỉ buột miệng nói đại thôi, mà sao cha nghĩ luôn đến dòng xe rồi thế?
Cô lạnh lùng đập tan giấc mộng của ông cha:
“Ba ơi, đầu xuân mình còn phải trả tiền nợ cho Ủy ban làng, lại còn thuê người xử lý ruộng mới…”
Tống Tam Thành tiu nghỉu quay đầu bỏ đi, đi được hai bước lại quay lại: “À, Kiều Kiều nói mấy con heo say hết rồi, có thể khiêng được rồi.”
...
Mổ heo là mổ heo, chuyện quan trọng nhất chính là... mổ heo!
Nghe đến khiêng heo được rồi, cả đám người không nói không rằng, vác luôn ván cửa xông lên núi!
Ngô Lan còn hô theo phía sau: “Trên núi có chó đấy! Cẩn thận một chút.”
Mọi người phá lên cười, nhất là lão Chúc, chen giữa đám đông khí thế ngút trời:
“Sợ gì chứ! Chó thì làm sao! Trai tráng tụi mình đâu phải dạng vừa!”
Cái đám Lục Bảo hay Thất Bảo gì trên núi bọn họ từng gặp cả rồi, không cần sợ!
Trong lúc nói cười, đám người đã khuất sau góc nhà.
Ngô Lan: …
Bà lẩm bẩm: “Chó thì chẳng sợ gì đâu… tôi nghĩ là các ông sợ á…”
Chó thì đúng là chẳng biết sợ cái gì, nhất là Đại Vương, nó rất tự tin vào thân hình to lớn của mình!
Ví như bình thường chơi với Kiều Kiều, nó chỉ cần nhào nhẹ một cái là cậu nhóc ngã nhào xuống đất.
Giờ vừa nghe thấy động tĩnh, lại còn rất ồn ào, cả con ch.ó lập tức cảnh giác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1064-khoe-khoang-qua-roi.html.]
Hôm nay là ngày trọng đại!
Nó thấy Kiều Kiều đã chuốc cho lũ heo say khướt, biết ngay hôm nay là ngày thịt heo rồi… ôi chao, đám heo kia vốn dĩ đổi đồ ăn lấy mạng, giờ bị ăn cũng là lẽ hiển nhiên thôi.
Nếu thả rông trong rừng, nó cũng bắt được mà ăn ấy chứ!
Nhưng… sao lại có nhiều người đến vậy?!
Đại Vương chưa bao giờ thấy nhiều người lên núi như vậy, ai nấy đều vác theo ván cửa, dây thừng, d.a.o c.h.ặ.t (để c.h.ặ.t cành cây tiện khiêng heo), lập tức đứng bật dậy, dáng cao lớn hơi khom xuống, đầy cảnh giác!
“Grừ…”
Nó gầm gừ, ánh mắt dữ dằn trừng trừng nhìn đám đông trước mặt.
Lão Chúc và mấy người đi đầu vốn còn cười đùa: …
Giây sau, Tiểu Đỗ và vài người liền âm thầm đẩy các ông cụ ra phía sau.
Con chó gì mà dữ vậy trời!
To lớn lực lưỡng, bộ lông đen vàng xen lẫn, ánh mắt lúc này đầy sát khí, còn nhe cả răng, trông đáng sợ cực kỳ!
Dù trên cổ đeo cái khăn quàng đỏ lạ lạ, nhưng Đảng cũng đâu có thu nhận chó …
Chớp mắt, Tiểu Đỗ cùng mấy người khác liền gạt hết tạp niệm, lập tức đề cao cảnh giác!
Tất cả gồng người lên, nét mặt căng thẳng, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nếu con ch.ó khổng lồ này mà lao tới…
“Các anh tới rồi à! Chị em đâu rồi ạ?”
Kiều Kiều ló đầu ra từ sau lưng Đại Vương.
Không khí căng thẳng lập tức ngừng lại, kế đó ai nấy đồng loạt thở phào: “Kiều Kiều, đây là chó nhà em hả?”
“Đúng rồi ạ!” Kiều Kiều đầy tự hào: “Sao hả? Đại Vương nhà em siêu ngầu đúng không? Cả ngọn núi này nó đều trông coi hết á, chị em nói nó cắn c.h.ế.t cả hổ luôn đó!”
Tống Đàm mới vừa chạy đến: …Không đến mức đó đâu…
Còn đám người thì nhìn thân hình đồ sộ kia, cũng vô thức tin là thật: …
“Thế cái trên cổ nó là gì vậy?”
Lão Chúc tò mò vỗ vỗ Tiểu Đỗ đang căng thẳng, rồi bước ra nhìn kỹ.
Kiều Kiều càng thêm đắc ý: “Là khăn quàng đỏ của chị em hồi nhỏ đó! Bà nội mới tìm lại được đấy, Đại Vương thích lắm ạ!”
Thao Dang
Năm đó trường tiểu học trong làng mỗi năm phát khăn quàng khác nhau, chất lượng cũng không đồng đều, mà cái khăn trên n.g.ự.c Đại Vương bây giờ là loại vải nỉ đỏ rực, trông rất có cảm giác!
Nghe xong, ai nấy c.uối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn. Tuy vẫn không dám thân thiết hay chọc ghẹo con ch.ó đang gầm gừ kia, nhưng cũng chẳng dám có ý kiến gì thêm, đành quay lại việc chính:
“Heo đâu?”
“Ở trong chuồng hết nè!” Kiều Kiều lập tức chạy đi mở cửa chuồng:
“Em cho tụi nó ăn mấy cân rượu nếp rồi, say khướt cả đám! Còn ngáy nữa cơ!”
Ba người thợ mổ heo đi trước, thân hình lực lưỡng gần như chắn hết lối vào chuồng heo.
Nhìn mấy con heo đang nằm lăn quay dưới đất, ánh mắt họ sáng rỡ:
“Được! Heo nuôi tốt quá!”
Ba con heo trắng, thân hình béo múp, nằm im ỉm với cái bụng tròn trĩnh, chân giò núc ních, chắc chắn hơn bốn trăm cân!
Hai con heo đen thì săn chắc, nhưng cân nặng cũng không hề nhẹ, chắc tầm ba bốn trăm cân, nhìn miếng thịt đã thấy chắc nịch, thơm phức…
Mà nếu hầm lâu một chút thì…
Không cần nghĩ nhiều, mọi người bắt đầu lấy dây buộc chân heo, ái chà, say rồi mới tốt! Say rồi tha hồ lăn qua lăn lại, đỡ phải vật lộn!
Mọi năm chỉ cần túm chân heo đã vất vả lắm rồi!
Khi mọi người cúi xuống, người kéo chân, người đỡ bụng đặt heo lên ván, thì lão Chúc hét to:
“Nhanh lên nào! Mấy cậu trai kia mau lại giúp đi! Giờ không phải vật lộn với heo nữa, sao còn chưa chịu ra tay?!”
Tiểu Đỗ cười khổ: “Lão gia ơi, ông nhìn xem đông người thế kia, tụi cháu chen không vô nổi mà!”
Phải rồi, mấy trăm cân heo, dân làng ai cũng muốn góp mặt, sau này có dịp nhậu còn có chuyện kể!
Cho đến khi Tống Đàm chen vào được: “Nào nào, người đông quá rồi, chắn cả lối, để tôi sắp xếp người khiêng…”