Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1065: Mổ heo rồi!

Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:49
Lượt xem: 179

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cần gì phải sắp xếp gì nhiều? Đám đàn ông ai nấy đều khoẻ như trâu, đang hăm hở xắn tay chờ khiêng heo đây này!

Thế nhưng Tống Đàm vừa vẫy tay: “Anh Tiểu Đỗ ơi, mấy anh trai trẻ tuổi tích cực lên chút nha!”

Không phải cô coi thường bà con làng xóm, nhưng quả thật ai cũng có tuổi rồi, xương cốt khó tránh khỏi cứng nhắc, thêm nữa heo thì nặng, đường núi lại gập ghềnh, lỡ chẳng may trật lưng…

Thì hậu quả lại đổ lên vai cả nhà.

Thấy Tiểu Đỗ và mấy người trẻ nhanh chóng chen tới, Tống Đàm mới vui vẻ nói với mấy chú bác:

“Đây là họ hàng nhà bí thư Chúc đấy ạ, đến đây là muốn trải nghiệm c.uộc sống đấy, mình nuôi heo quen rồi, nhường họ một cơ hội đi!”

Nghe vậy, cả đám người phá lên cười: “Được được, để dân thành phố nếm mùi… chà, mấy cậu trai này thân hình cứng cáp phết đấy!”

Tống Đàm cũng không thiên vị: “Năm người họ từ từ khiêng ba con heo béo, còn hai con còn lại để bà con mình khiêng nhé…”

Nói rồi, cô liếc nhìn hai hội viên hội nh.i.ế.p ảnh đang giơ máy ảnh cao cao, liền dặn thêm: “Lát nữa nhớ chụp hình quay video cho đàng hoàng giúp ạ!”

Được, được, được!

Trong tiếng cười nói náo nhiệt, hai con heo trắng to trước tiên được khiêng lên ván cửa, nặng đến bốn năm trăm cân, ba người khiêng trên sườn dốc phải đi cực kỳ cẩn thận.

Tiểu Đỗ và Tiểu Dương nhìn nhau, xắn tay áo: “Sao? Làm được chứ?!”

Ai mà lại nói không làm được?! Hồi trước hai người còn tập nâng bánh xe tải, còn khó hơn cái này!

“Cứ chờ mà xem!”

Hai người khí thế hừng hực, lúc này cùng bước lên, nắm lấy hai bên trục tay cầm trên ván cửa đã được lắp thêm.

“Tránh ra, Tiểu Dương, hai người các anh khiêng phía trước đi.”

Tống Đàm đột nhiên chen vào, rồi ra vẻ đương nhiên mà chỉ đạo: “Phía trước đường dễ đi hơn, heo này nặng quá, phía sau hai người khiêng không nổi.”

Tiểu Đỗ ngẩn người.

Cái… cái gì cơ? Hai thằng đàn ông tụi tôi khiêng đầu, phía sau chẳng phải là… cô à?

Anh ta bất lực liếc nhìn mấy ông cụ như lão Chúc, nhưng Tống Đàm đã nắm lấy đầu ván:

“Sẵn sàng chưa? Một! Hai! Ba!”

Vô thức, hai người bám chắc vào ván cửa, cúi lưng xuống, tay chân siết c.h.ặ.t.

Thao Dang

Heo, đã được nâng lên rồi.

Heo một khi đã nâng lên, Tống Đàm ở phía sau bước đều đều, ván cửa cũng đẩy họ buộc phải đi theo.

Hai chàng trai đang khoẻ mạnh bị đẩy từng bước lảo đảo xuống núi, tới khi chân đặt được xuống con đường bằng phẳng dưới chân dốc, cả hai vẫn còn ngơ ngác.

Trời đất… con heo hơn bốn trăm ký đó, sao khiêng lên lại thấy cũng không đến nỗi nặng?

Cô ấy thật sự có thể khiêng nổi ở phía sau á?!

Cô ấy làm sao khỏe dữ vậy trời?!

Đúng lúc này, từ con đường núi bên cạnh vang lên tiếng động cơ ba bánh rì rì, xen lẫn với giọng cười hớn hở:

“Ái cha! Ái cha! A Xuyên à! Không ngờ con cũng là thần xa Thu Phủ đó nha, lái xe ba bánh mượt ghê luôn á! Chậm chút đi, đừng làm đổ hết thùng rau của dì đó nha!”

Một chiếc ba bánh màu đỏ sẫm trượt nhanh xuống dốc, người thanh niên lái xe đội nón lưỡi trai đen, da trắng như tuyết, từ xa đã tỏa ra khí chất vượt trội.

Dù cho… anh ta đang lái xe ba bánh.

Hai nhóm người giao nhau ngắn ngủi trên con đường nhựa phẳng lì, rồi lướt qua nhau.

Trong thùng xe, Tần Vân và Hà Huống ngồi xổm trong thùng xe, mắt mở to như chuông đồng, choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lục Xuyên cũng vô thức quay đầu lại nhìn, dưới vành nón lưỡi trai, khuôn mặt trắng trẻo của anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc thoáng qua.

Còn Tống Đàm thì vẫn kiên định khiêng heo, lúc ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt anh, liền nhe răng cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1065-mo-heo-roi.html.]

Khoảnh khắc đó, xe ba bánh “két” một tiếng rẽ ngoặt tới trước cổng sân nhà, còn nhóm khiêng heo thì cũng vững vàng đi đến nơi.

Hà Huống ôm thùng rau cải bẹ trong tay, ánh mắt c.h.ế.t lặng nhìn về phía thiếu nữ đang khiêng heo, miệng lẩm bẩm:

“...Nơi giấc mộng tan vỡ.”

Mặc kệ giấc mộng ai tan vỡ thế nào, trước sân nhà, ba ông thợ mổ heo đã bắt đầu mài d.a.o lách cách!

Ba thùng gỗ lớn bên trong đã chứa đầy nước sôi nghi ngút, chỉ chờ ván cửa khiêng heo đặt lên là bắt đầu!

Lúc này, hơi nước nóng hổi bốc lên c.uồn c.uộn, còn hai con heo bị trói c.h.ặ.t chân đang nằm trên ván cửa thì hoàn toàn không biết gì. Hiển nhiên là đã say khướt rồi.

“Con này béo thật đấy… tôi làm! Tôi mổ con này!”

“Được, con bên cạnh để tôi!”

“Ok, lát nữa con heo đen kia cho tôi nhé!”

Giữa đám đông, Kiều Kiều đứng lặng, vừa tò mò lại vừa thấy buồn buồn, c.uối cùng vẫn bị Tống Đàm đẩy nhẹ một cái:

“Đi viết nhật ký đi, thầy Tần chẳng dạy em viết nhật ký rồi còn gì?”

Hồi nhỏ, cô cũng có tâm trạng giống vậy, thấy heo thật tội, nhưng cũng biết không mổ thì không được, c.uối cùng đành chọn cách… không nhìn.

Dù sao thì… thịt heo ngon thật mà!

Kiều Kiều “ừm” một tiếng, xoay người lạch bạch chạy lên lầu, quyết định không xem nữa.

Còn ở sân dưới, mọi người đã tụ lại thành ba bốn vòng, trong ngoài kín mít.

Bởi vì làng mấy năm rồi chưa từng mổ heo như vậy, cảnh náo nhiệt thế này đâu phải ngày nào cũng có.

Lúc này, con heo trắng tội nghiệp vẫn đang trong trạng thái say rượu, rõ ràng là đang nằm mơ rất đẹp. Bởi vì rượu nếp mà nó uống mạnh hơn cả rượu mới chưng ra nữa.

Đúng là trời có sập cũng chẳng tỉnh nổi.

Nhưng để phòng ngừa bất trắc, Tiểu Vương và mấy người khiêng heo vẫn nghe lời thợ mổ:

“Nhấc chân nó lên cao chút, lỡ nó tỉnh lại còn đỡ giãy.”

“Thau đâu rồi? Cái thau đâu?”

Thợ mổ cầm con d.a.o dài ánh lên hàn quang, thành thạo nhấc tay giữ c.h.ặ.t đầu heo.

“Đây đây đây!”

Cô Hai và Ngô Lan vội vàng chạy ra, một người đặt thau dưới cổ heo, người còn lại rót nước sôi vào, rồi hòa muối cho tan.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, thợ mổ nhắm đúng vị trí, lưỡi d.a.o sắc lẹm đ.â.m mạnh vào cổ con heo!

Ngay lập tức, dòng m.á.u nóng hổi sôi sùng sục phun ra như suối, ào ào chảy xuống cái thau inox bên dưới, văng tung tóe ra cả xung quanh.

“Ối trời ơi!”

Đám đông phát ra tiếng la thất thanh theo phản xạ.

Tống Đàm liếc mắt nhìn vài cái, liền nghe thấy bên cạnh có người thì thầm:

“Trời ạ… sao tôi thấy nhìn kỹ cái cảnh mổ heo này còn đáng sợ hơn cả cảnh g.i.ế.t người trong truyện tôi viết nữa…”

“Hà Huống, cậu làm tôi cười c.h.ế.t mất, nam chính truyện cậu rõ ràng là sát thần mà, cậu còn sợ cái gì?” Tần Vân ngạc nhiên.

Hà Huống lắc đầu: “Không phải, cảm giác nó kỳ lắm… nam chính tiên hiệp nào chả g.i.ế.t người, nhưng lúc viết thì hào khí ngút trời, còn tận mắt thấy người ta mổ heo như vầy… thì lại hoàn toàn khác.”

Nói tới đây, Tần Vân cũng sững lại, rồi thành thật gật đầu:

“Công nhận, có mấy video g.i.ế.t người ngoài đời thật ấy, mình cũng không dám xem đâu… nhất là dùng vũ khí lạnh, nhìn lâu mà rùng cả mình, cảm giác tê buốt tận xương, cứ thấy có một nỗi sợ bản năng.”

Hai người thì thào bàn tán, còn Tống Đàm lúc này mới phản ứng lại, hơi lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Xuyên:

“Anh sợ à? Hay là… lên lầu nghỉ một chút nha?”

Loading...