Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1069: Tán gẫu.
Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:58
Lượt xem: 182
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói thật thì, ông chủ Thường đúng là giỏi giả vờ đáng thương.
Dù sao cũng là khách hàng lớn nhất hiện tại của gia đình, Tống Đàm nghĩ nghĩ, vẫn thở dài một hơi:
“Vậy được, hai ao cá, nhà tôi giữ lại một phần ba, phần còn lại chia cho hai người các anh, giá thì lấy chung một mức luôn.”
Chỗ cá ít ỏi này cũng chẳng đến mức nói đến chuyện bao tiêu hay không, lại còn kêu ông chủ Thường trả giá cao thì cũng không cần thiết.
Nhưng ông chủ Thường lại lắc đầu: “Không không không, đã nói rồi là cô chia hàng cho tôi, tôi phải trả giá cao. Cô chủ Tống, nếu cô cảm thấy ngại, thì sang năm chỗ đất bãi nuôi cá trồng sen nhà cô ấy, nhất định phải ưu tiên cho tôi đó!”
Tống Đàm: …
Cô còn chưa hề nói chuyện quy hoạch bãi đất với ông chủ Thường đâu, nghĩ tới nghĩ lui, tám phần là do đầu bếp Tưởng đang bận rộn trong bếp lỡ lời nói ra rồi.
Tống Đàm gật đầu: “Được!”
Lần này lão Triệu không tranh giành nữa, nếu thật sự có dư, Tống Đàm chắc chắn sẽ san sẻ cho ông ta một ít. Nhưng ông ta cũng không trả nổi giá cao, vậy chia một ít là đủ rồi, cần gì phải giằng co làm gì?
Hừ! Tất cả là do tên họ Thường này làm mọi người phải cạnh tranh nội bộ!
Hai ông chủ nhìn nhau, quả nhiên vừa nhìn đã thấy chướng mắt.
Trong sân, cô Hai, dì Cả và Ngô Lan đang ngồi nhặt rửa đống rau mới hái từ trên núi về, vừa làm vừa sai việc cho Lục Xuyên:
“Tiểu Lục này, lát nữa khách tới đông đủ, trong sân chật chội lắm, trưa nay chỉ xếp vài bàn thôi, cháu coi chỗ nào hợp thì dọn dẹp rồi kê mấy cái bàn ra ngoài, để ít đồ ăn vặt lên nữa nhé.”
Cô Hai cười tít mắt, sai việc một cách hết sức đương nhiên.
Lục Xuyên đáp một tiếng, liếc nhìn đống bàn ghế được mọi người góp vào đặt ở góc tường, lập tức sải bước đi tới.
Anh tay dài chân dài, sức khỏe lại tốt, dang hai tay nhẹ nhàng nhấc lấy một chiếc bàn vuông chồng lên cao rồi đem ra đặt giữa sân.
Chỗ đặt bàn cũng rất có tính toán, chắc là để tránh ảnh hưởng bữa trưa, nên chọn vị trí hơi chếch bên phải ở trung tâm, vừa rộng rãi, lại không chắn lối vào kho hay gian nhà chính.
Cũng không ảnh hưởng tới việc kê bàn ăn ở nửa sân còn lại vào buổi trưa.
Chút việc nhỏ thế này với anh chẳng là gì, đến mức mấy cái bàn ghế cũng chẳng dính được vào vạt áo, cho thấy hành động rất gọn gàng.
Mấy việc đó đối với anh không đáng nói, nhưng với Ngô Lan và mọi người thì lại là điểm rất đáng để nhận xét.
Ở nông thôn mà, đánh giá một chàng trai có ra gì hay không, trước tiên là phải xem cách ăn nói và làm việc của anh ta.
Tiểu Lục này đẹp trai như vậy, không thể cứ nhìn mặt mà yêu được, cho nên phải quan sát cách cậu ta làm việc.
Có những người ở nhà ít làm, hoặc chẳng có con mắt quan sát, dù bàn ghế ngay trước mắt cũng phải ngập ngừng vài nhịp mới dám động tay.
Vì không dám chắc có phải thứ cần dùng hay không, cũng chẳng chắc nên đặt bàn ở đâu.
Thêm nữa là ít làm việc thì thiếu tự tin, sợ làm sai mất mặt.
Thật ra thì đặt cái bàn thôi mà, đặt nhầm cũng chẳng sao cả, không chắc thì cứ hỏi một câu, chẳng ai chê trách gì.
Mấy người kiểu này thường rất sĩ diện, chưa chắc nhân phẩm có vấn đề, nhưng nếu con gái mình lấy phải thì dễ bị thiệt thòi.
Càng nhìn Ngô Lan càng thấy sáng mắt, dì Cả cũng liên tục gật đầu:
Thao Dang
“Ôi chao, cậu trai này biết quan sát việc đấy chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1069-tan-gau.html.]
Đấy nhé, không chỉ có con mắt quan sát, mà còn chu đáo nữa. Cậu ấy còn tự mình tìm ra mấy tấm khăn trải bàn dùng một lần, rồi cẩn thận trải từng cái một.
“Đúng đó!” Ngô Lan thật ra cũng đang cắn răng chịu đựng để nhìn cậu ấy làm việc, chứ cứu tinh nhà mình đã đến rồi, nếu không chu đáo tiếp đãi, lại còn sai cậu ấy làm này làm kia, chẳng phải quá đáng lắm sao!
Thế thì không nên chút nào!
Chỉ là Lục Xuyên hòa nhập nhanh quá, từ hôm qua đã bắt đầu giúp đỡ mọi việc, đến mức bây giờ thấy anh kê bàn, Ngô Lan cũng đành chấp nhận như lẽ thường.
Nhưng mà, Lục Xuyên làm thì bà còn chấp nhận được, chứ để Lục Tĩnh làm việc là tuyệt đối không được!
Vừa nhìn thấy đối phương đã thay xong quần áo dễ giặt, từ trên lầu đi xuống cũng định ra phụ rửa rau cùng mọi người, Ngô Lan vội vàng ngăn lại:
“Ôi chao em gái à, nghỉ một lát đi, nước lạnh lắm, lát nữa lại bị lạnh thì khổ.”
Đúng vậy, tuy Lục Xuyên lớn hơn con gái nhà mình vài tuổi, nhưng Lục Tĩnh thì lấy chồng sớm, nên giờ vẫn còn trẻ lắm, còn nhỏ hơn Ngô Lan vài tuổi.
Lục Tĩnh lại rầu rĩ nói: “Chị dâu, để em làm chút việc đi, không thì ngồi không một mình buồn lắm.”
Bà thậm chí đã tự giác lấy một cái ghế thấp ngồi xuống: “Nước lạnh thì em không động vào đâu, em ngồi đây nhặt tỏi với hành lá có được không?”
Vừa nói, tay đã cầm lấy một nắm hành, động tác nhặt rau cũng vô cùng thành thạo, khiến Ngô Lan nhất thời ngại ngùng:
“Xa xôi tới chơi một chuyến, còn để mọi người làm việc nữa…”
“Không sao đâu!” Lục Tĩnh mắt cười cong cong: “Em thấy ở đây vui lắm, trước tụi em ở thủ đô, trong thành phố thì làm gì có không khí náo nhiệt thế này? Có chuyện gì cũng ra khách sạn, kiểu chạy sô chẳng vui chút nào.”
“Với cả, em trước cũng là người Ninh Thành mình, từ nông thôn ra cả đấy, mấy việc này em quen lắm rồi.”
“Ôi chà!” Lần này là cô Hai lên tiếng, rất ngạc nhiên: “Em gái à, chị nhìn em thời thượng thế, còn tưởng em là người thành phố cơ!”
Lục Tĩnh bật cười: “Ai ya, hồi đó em với cha Lục Xuyên ly hôn, muốn đi cho khuất nên mới lên thủ đô làm thuê, bây giờ con cái lớn rồi mới đỡ vất vả một chút.”
Cô Hai với dì Cả mắt sáng rỡ, nhìn nhau một cái liền bắt được chủ đề nóng hổi.
“Đúng thế, con cái lớn, yên bề gia thất rồi, mình mới được thảnh thơi một tí… Hôm qua chị ngại không tiện hỏi, tiểu Lục năm nay bao nhiêu rồi? Có lập gia đình chưa?”
Lục Tĩnh cười đầy hàm ý.
Tuy Lục Xuyên không thích nhắc đến mấy chuyện này, nhưng ngày nào bà cũng ở trong đội múa quảng trường, nơi tập trung đủ loại chuyện tám nhảm.
Ở đó chủ đề nhiều nhất chẳng qua là mẹ chồng nàng dâu, hoặc hôn nhân con cái. Ngay cả bản thân Lục Tĩnh, vì vừa trẻ vừa đẹp lại còn độc thân, thêm đứa con trai cũng độc thân, nên luôn là nhân vật trung tâm của mấy chuyện bàn tán.
Lúc này bà nhìn một cái sang Lục Xuyên đang tháo bao bọc khăn trải bàn, lại nhìn ba cặp mắt tò mò phía trước, liền bắt đầu kể một tràng, rõ ràng, chi tiết đầy đủ:
“Haizz, A Xuyên nhà em còn chưa mở lòng đâu! Năm nay cũng gần ba mươi rồi, mà chưa từng yêu ai lần nào.”
“Nó suốt ngày ở nhà viết lách, rảnh thì tập thể dục, trồng hoa, nấu nướng, thời gian thì dư dả mà mãi chẳng tìm được ai phù hợp.”
“Em thì mong nó nhanh chóng lập gia đình ổn định, nhà có hai căn hộ, chẳng dính tí nợ nào, lương cũng đều đặn… mà không biết nó muốn tìm kiểu con gái thế nào nữa!”
Quả không hổ là người rèn giũa trong đội múa quảng trường, nói chuyện rất biết chốt điểm quan trọng.
Mấy người như cô Hai nghe mà mắt sáng rực, ngay cả Ngô Lan, dù thừa biết Tống Đàm chẳng có hứng thú chuyện này, cũng không khỏi d.a.o động trong chớp mắt.
Ừ thì, đứa nhỏ ấy đúng là rất tốt, lỡ mất thì tiếc quá chừng!
Bên kia sân, Lục Xuyên đang làm việc, nghe thấy giọng nói quen thuộc cùng chủ đề quen thuộc, cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Đúng là mẹ ruột mà! Hai câu thôi là khai sạch hết chuyện công việc, sinh hoạt, sở thích đến tài sản của con trai luôn rồi!