Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1070: Tấm lòng xao xuyến của bà mẹ.
Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:50:01
Lượt xem: 226
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô Hai với dì Cả đúng là mắt sáng như đèn pha!
Đứa nhỏ này điều kiện tốt quá chừng!
Nhìn xem, biết nấu ăn, thích trồng hoa, đúng chuẩn mẫu người sống an phận gia đình.
Ở thủ đô có hai căn nhà, không dính tí nợ nào… chậc chậc! Nhà ở thủ đô đắt cỡ nào chứ! Còn không dính nợ, thế thì sống chẳng áp lực chút nào, tốt quá còn gì!
Lương tháng tuy không nói cụ thể, nhưng nhìn cái nền tảng đó rồi, lương bao nhiêu cũng không còn quan trọng, ăn no mặc ấm là được.
Về tuổi tác… 30 thì hơi lớn chút, nhưng Tống Đàm cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi! Qua Tết là hai mươi bảy, hai mươi tám mất, chẳng phải vừa khít à?
Thao Dang
Ôi chao, chỉ không biết tuổi có hợp không nữa...
Cô Hai với dì Cả thi nhau nháy mắt với Ngô Lan, còn Lục Tĩnh thì cố nhịn cười, giả vờ như không thấy.
Dù gì… bà ấy cũng muốn tìm đối tượng cho con trai mình lắm rồi.
Ngô Lan thì bắt đầu rối rắm, đứa nhỏ tốt như vậy, sao vẫn chưa có người yêu nhỉ?
Nhưng mà một đứa tốt như thế, nếu không tranh thủ lúc người ta còn độc thân mà thử, lỡ vuột mất thì tiếc quá còn gì!
Dù có sốt ruột thế nào, nhưng có một câu nói rất đúng, là dù cả nửa đời người qua rồi, thì với mối quan hệ của bọn họ, cũng chưa chắc từng thấy ai đẹp trai thế này!
Suy nghĩ tới lui, Ngô Lan cũng định lấy dũng khí mở lời.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Lục Xuyên bỗng quay đầu lại cười với bà:
“Dì ơi, mấy món ăn vặt cần bày ra để đâu ạ? Để con đi lấy.”
Chiếc nón lưỡi trai đen có đường nét đơn giản mà tinh tế, Ngô Lan thì chẳng hiểu gì về hàng hiệu, chỉ biết khuôn mặt tươi cười dưới nón kia thật sự rất c.uốn hút.
Đến mức khiến bà quên béng chuyện chính, đứng bật dậy nói:
“Đi đi, theo dì vào kho, dì nói cho con biết cần lấy gì…”
Còn đang nói dở thì thấy Tống Đàm bước vào sân: “Mẹ, bà ngoại gọi điện nói nhà dọn xong hết rồi, con đi đón hai ông bà đây.”
Nhà ông bà ngoại vốn trông coi mấy việc như vườn rau, gà vịt khi cậu Hai với cả nhà lên trại chăn nuôi trên núi.
May là việc này cũng chẳng nặng nhọc gì, ông ngoại chỉ cần ngồi xe lăn tắm nắng, bà ngoại là có thể tiện tay làm nốt.
Bữa tiệc sát trư thái hôm nay vốn định hôm qua đã đón hai ông bà về, nhưng bà ngoại không yên tâm đám gà vịt, nhất quyết làm xong việc mới gọi.
“Được.” Ngô Lan dặn dò: “Con đi từ từ thôi, ông ngoại cái lưng yếu, không có xe lăn đỡ thì xóc nảy xe dễ bị mệt lắm.”
Nhưng bây giờ đường sá làm lại hết rồi, chắc cũng không đến nỗi.
Tống Đàm gật đầu, đi một vòng tìm chìa khóa chuẩn bị xuất phát, ai ngờ bị Lục Xuyên gọi lại:
“Bình thường cô toàn lái chiếc bán tải đó hả? Nếu đón người lớn tuổi, hay là lái xe tôi đi nhé.”
Anh lấy chìa khóa ra: “Xe tôi rộng rãi, cô bế ông cụ cũng dễ xoay xở. Với lại đi cũng êm hơn.”
Bán tải dù tiện chở hàng mấy đi nữa, về độ thoải mái thì vẫn còn kém xa.
Với sức Tống Đàm, anh cũng không lo cô có nhấc nổi người không.
Lục Tĩnh đang bứt mấy ngọn hành hơi vàng, nghe vậy lập tức phấn chấn, nhanh chóng quay đầu gọi to:
“A Xuyên, hay con đi với Tống Đàm đi, con gái sao mà khiêng nổi xe lăn chứ!”
Cô Hai với dì Cả hai mắt sáng rỡ, đầy mong đợi nhìn sang bên này.
Lục Xuyên không nhịn được cười, chìa khóa còn đang trong lòng bàn tay, lúc này liền hỏi Tống Đàm:
“Cô khiêng nổi không?”
Tống Đàm cũng cười lại đầy ăn ý, giơ tay cầm lấy chìa khóa: “Cảm ơn nhé!”
Thế là, mọi người đành ngơ ngác nhìn theo Tống Đàm lên xe nổ máy, còn Lục Xuyên thì theo sau Ngô Lan bước vào kho.
Ba người đang ngồi nhặt rau đồng loạt thở dài một hơi.
Ngô Lan cũng thấy hơi tiếc nuối, nhưng bà không nghĩ nhiều như vậy, lúc này liền chỉ vào từng thùng lớn, túi nhựa lớn trong kho nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1070-tam-long-xao-xuyen-cua-ba-me.html.]
“Cái này là mễ can hôm qua con ăn mấy thanh liền đấy, dì thấy con thích lắm, lát nữa mang hẳn một túi ra luôn nha.”
“Còn cái mễ hoa này thì chia trước ba đĩa. Đợi lúc bày xong bàn mà chưa dọn món lên, mỗi bàn để một đĩa.”
“Còn đây là hạt dẻ khô…”
“Cái này là khoai lang sấy… cái này con đừng ăn, phơi khô quá, cứng lắm, cắn không nổi đâu. Nếu con thích, lát dì nướng hoặc hấp cho con ăn.”
“Mấy thứ này toàn là để nhai g.i.ế.t thời gian thôi.”
Bà nói rất thẳng thắn, mang phong cách phóng khoáng của Tống Đàm, Lục Xuyên nghe xong cũng bật cười trong mắt.
Đợi Ngô Lan quay lại rửa rau, Lục Xuyên vừa xách túi mễ can to tướng ra khỏi kho, thì thấy Tống Tam Thành rụt rè tiến lại gần, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Tiểu Lục, cái xe của con bao nhiêu tiền vậy?”
Ông cha đầy tự hào khoe khoang:
“Bằng lái của chú cầm mấy tháng rồi đấy! Tống Đàm bảo sau Tết sẽ mua xe cho chú… Chú thấy xe con trông đẹp thật đấy, đen đen, cũng kín đáo, nhìn thích ghê.”
Lục Xuyên im lặng một cách kỳ quặc trong giây lát.
Nói sao nhỉ, giá xe thì không phải không nói được, chỉ là… hiểu tính Tống Đàm, anh không chắc năm sau cô ấy sẽ nỡ mua một chiếc xe gần trăm vạn đâu…
Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tống Tam Thành, anh vẫn nói thật:
“Xe này cháu mới đổi cách đây hai năm, 930 ngàn.”
Tống Tam Thành: “…”
Ông tiu nghỉu lên núi nấu cám heo.
…
Lúc này, Tống Đàm đang lái xe của Lục Xuyên, không khỏi cảm thán:
“Đúng là tiền nào của nấy!”
Dù con đường đã được sửa, không còn xóc nảy nữa, nhưng cái xe bán tải cũ hai mươi ngàn của cô, trải nghiệm thật sự chẳng thể nào so với cái xe này.
Nhưng cũng chỉ là trải nghiệm chút thôi, ở quê toàn chở cá với bán rau, mà chạy xe xịn vậy cha cô chắc đau tim mất. Xe thường là ổn rồi.
Nhưng phải nói, Lục Xuyên đúng là chu đáo, vì khi xe dừng lại trước cửa nhà ông bà ngoại, ông ngoại ngồi xe lăn lăn ra, vừa nhìn thấy cánh cửa mở rộng đã sáng mắt:
“Xe này rộng rãi ghê!”
“Dạ!” Tống Đàm gật đầu: “Xe của bạn con đó, đặc biệt mượn để đến đón ông đấy, có vui không ạ?”
“Được được được!” Ông ngoại được cô nhẹ nhàng bế vào xe, ông cụ sờ sờ ghế da không khỏi xuýt xoa:
“Thật là rộng!”
Còn Tống Đàm thì gấp gọn xe lăn nhét vào cốp sau, nhìn vết xước cũ kỹ phía trên, liền hỏi ngay:
“Ông ơi, hay là Tết này đổi sang xe lăn điện cho ông nha? Con thấy thím Liên Hoa trong làng, mẹ chồng của thím ấy dùng cái đó tiện lắm luôn.”
“Được chứ!” Mùa hè vừa rồi ông ngoại đan chiếu cũng kiếm được không ít, vốn dĩ đã tính đến chuyện này rồi.
Ban đầu còn lưỡng lự, không biết nên dành tiền mua xe lăn hay để dành cho con trai học xong rồi mua bò, nhưng nghe nói mẹ chồng thím Liên Hoa còn mua được cho mình, ông ngoại cũng vỗ n.g.ự.c:
“Ông có tiền! Con cứ mua đi, ông trả con!”
“Dạ được ạ!” Dùng tiền hay không là chuyện khác, Tống Đàm lập tức gật đầu đồng ý.
Còn bà ngoại vừa vòng sang bên kia lên xe, chợt hỏi:
“Sao lại là biển số xe ở thủ đô vậy?”
Tống Đàm ngạc nhiên: “Bà còn biết biển số thủ đô á?”
Bà ngoại đắc ý:
“Tất nhiên rồi! Trước con bảo có chàng trai thủ đô theo đuổi con mà? Bà lên Tik Tok tra thử, người ta nói biển số thủ đô chính là chữ này đó.”
Tống Đàm: “…”