Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1077: Toàn là rung động.

Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:45:41
Lượt xem: 176

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đầu tiên không chịu nổi là người đứng gần bếp nhất, Lục Tĩnh.

Không hề nói quá, ngay khoảnh khắc mùi thơm lan tỏa, nước miếng của bà lập tức tiết ra ào ạt.

Làm ơn đi! Là tóp mỡ nóng hổi đấy!

Dù có là cắt một khúc mỡ gáy heo bình thường từ siêu thị về thắng lên, ai dám thề là mình sẽ không lén nếm một miếng?

Huống hồ gì đây còn là mỡ heo nhà Tống Đàm, đàn heo được nuôi bằng ngũ cốc cẩn thận, cả ngày rong ruổi trên một quả đồi riêng cơ mà!

Tóp mỡ đang sôi sùng sục trong chảo, mà nước miếng trong miệng mọi người cũng rào rào sôi theo!

Ngay cả Ngô Lan cũng không chịu nổi nữa, đặt mớ hành tươi xuống bàn:

“Để tôi vô trong xem sao.”

Cô Hai và Lục Tĩnh mắt long lanh nhìn theo bà, như thể mong chờ điều gì kỳ diệu lắm.

Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh, chắc chỉ có bà ngoại.

Không phải vì bà ngoại kiềm chế tốt gì cho cam, mà là tuổi già khiến khứu giác và vị giác cũng không còn nhạy bén như xưa, lúc này phản ứng tự nhiên cũng chậm hơn người khác một nhịp.

Lục Xuyên mới nghe lời đi vào kho lật đám cá chiên cho ráo dầu, vừa ra đến cửa liền khựng bước lại.

Thật sự, có vài thứ… không phải cứ có ý chí là chống lại được đâu!

Cửa bếp đang mở, mùi thơm ấy cứ từng đợt từng đợt ùa ra từ đó. Mà ống khói bếp lại chĩa thẳng ra sân bên hông.

Trước đây g.i.ế.t heo mang lại chút mùi tanh nồng, giờ dưới sự cố gắng của mọi người, một chút mùi khó chịu cũng chẳng còn.

Không khí chỉ còn là hơi nước nóng hổi, và sự trầm trồ thán phục về những con heo mập ú.

Mà ngay thời điểm thịt heo vừa xẻ gần xong, lúc 10 giờ mấy, đúng cái khoảng thời gian bụng người bắt đầu biểu tình mà miệng lại chưa có đồ ăn…

Một luồng hương mỡ thơm lừng bất ngờ ập đến.

Trời ơi!

Thợ mổ đang lọ mọ lóc thịt ở con heo c.uối cùng bỗng ôm lấy khối mỡ gáy bên cạnh, ánh mắt tha thiết quay sang người bên cạnh hỏi:

“Anh nói xem, tôi mà muốn mua khối mỡ này, nhà họ Tống có bán không?”

Người khác cũng đang hau háu nhìn tảng mỡ trắng phau ấy, định mở miệng nói mấy lời tự an ủi kiểu AQ thì Kiều Kiều bên cạnh đã hăng hái lắc đầu như trống bỏi:

“Không bán đâu không bán đâu! Chị tôi nói rồi, thịt năm nay một miếng cũng không bán!”

“Còn mỡ heo thì càng không được bán. Cái này thắng lên, cả nhà phải ăn rất lâu đấy!”

Lúc này chắc chỉ có đám bình luận trong livestream là không bị ảnh hưởng.

[Sao vậy sao vậy? Sao mọi người đều đứng im luôn rồi?]

[Ê ê ê rốt c.uộc là thấy cái gì vậy, cổ ai cũng rướn dài như đang hóng hớt chuyện xóm giềng vậy đó!]

[A a a tôi nghe họ nói "thơm quá"… là cái gì thơm? Là hầm thịt heo hả? Trời ơi thèm c.h.ế.t tôi rồi!]

[Sau này phát tài, tôi nhất định phải mua một cái điện thoại có thể ngửi được mùi!]

[Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Tại sao người được chọn không phải là tôi ahh!]

Còn mấy chiếc xe mới đến thì… phải nói là, đến cả nhóm cảnh giác nhất như anh Đỗ bây giờ cũng chẳng để tâm nữa, chỉ hận không thể có đôi mắt thần kỳ nhìn cùng lúc hai hướng!

Một bên dõi theo nhà bếp, một bên canh chừng mấy ông cụ có vẻ đang động lòng.

Lão Chúc suýt nữa phát điên!

Chuyện gì đây? Sao lại thế này? Không phải họ đến giúp một tay sao? Mười người cả lớn lẫn nhỏ, mà không có lấy một ai được phép bước vô bếp là sao chớ?!

Không nói đâu xa, thắng tóp mỡ mà cũng không cho họ nếm thử một miếng à?

Bọn họ ai cũng khỏe mạnh, chẳng bệnh chẳng đau, ăn mỡ heo là chuẩn bài luôn!

Đừng thấy ông già như vầy mà xem thường nha, răng giả thì sao? Ăn tóp mỡ vẫn không thành vấn đề!

Ngay lúc này, lãnh đạo vừa mới đặt một chân xuống đất, cả người lập tức rơi vào tình thế khó xử.

Thao Dang

Không xuống xe thì mùi thơm thoang thoảng, không đủ rõ rệt, mà cứ vậy mãi thì thực sự quá gợi thèm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1077-toan-la-rung-dong.html.]

Mà xuống xe rồi... bản thân dù gì cũng phải giữ gìn hình tượng, giờ mà hít hà hít hà như thế thì còn ra thể thống gì nữa?

Lãnh đạo có sự kiêu ngạo của lãnh đạo, nhưng thư ký Vương thì đã không nhịn được mà ngẩng cao đầu – đúng quá rồi! Quyết định tới đây thực sự quá đúng đắn! Nếu không thì sao mà biết được, hóa ra có người ăn thịt heo ngon đến mức này?

Thơm quá! Thật sự quá thơm!

Vì để phối hợp lịch trình của lãnh đạo mà sáng sớm năm giờ đã ăn sáng sơ sài, giờ đây bụng rỗng cồn cào, thư ký Vương khó mà kiềm chế được!

Tưởng tượng cảnh tóp mỡ mới ra khỏi chảo, rắc tí muối, cho thẳng vào miệng, cắn “rốp rốp”, miếng nào dính chút mỡ thì dai dai mềm mềm, gặp lớp da heo thì phải nhai thêm vài cái nữa…

Hoặc giữ lại, hôm sau băm nhỏ xào chung với củ cải sợi, vị béo của mỡ heo quyện với vị thanh của củ cải… ôi trời!

Không dám tưởng tượng tiếp! Không dám tưởng tượng nữa!

Mới nghĩ thôi mà nước miếng đã trào ra rồi!

Lại nhìn về phía lãnh đạo, chỉ thấy ông cũng đã bước xuống xe.

Giờ đây đứng lặng lẽ một bên, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng những cử chỉ nhỏ mà chỉ mình thư ký Vương nhận ra, toàn là rung động tràn đầy!

Thư ký Vương cắn răng một cái, quyết định liều một phen.

“Hay là ngài chờ ở đây một chút, tôi vào bếp hỏi thử xem.”

Tiện thể vớt vài miếng ra nếm thì cũng đâu có sao?

Nhưng hai chiếc xe phía trước còn nhanh hơn họ, lúc này đã bắt đầu hành động rồi!

Dẫn đầu là người quen, Chu Tân, một nhân vật siêu hòa đồng, người còn chưa vào tới nơi mà giọng nói đã truyền tới:

“Trời ơi thơm gì mà thơm kiểu này vậy trời! Sao lại thế này? Tống Đàm! Thím ơi, chú ơi! Mấy người sao lén ăn ngon thế chứ, muốn dìm c.h.ế.t tôi trong nước miếng hả…”

Phía sau, hai lính cứu hỏa hít hà mùi thơm ngào ngạt, theo bước Chu Tân mà đi xuyên qua từng chậu thịt heo to tướng, nội tạng nghi ngút khói, từng chiếc chân giò, sườn non đã được xẻ thịt rõ ràng...

Hai người liếc nhau một cái, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

“Người ta ăn ngon vậy thì mấy khúc xương cho chó gặm chắc cũng không tệ nhỉ? Sớm biết vậy đã dẫn cả đàn chó tới rồi, huhuhu…”

Lại là một ngày con người thua súc vật.

Đám lính vũ trang theo sau cũng không biết nên bày tỏ cảm xúc gì cho phải.

Phải nói thế nào nhỉ, họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường chẳng bao giờ thèm ăn đến chảy nước miếng cả.

Trừ phi món đó thật sự quá thơm.

Mà không may thay, tóp mỡ heo lại là đỉnh cao của mọi món ăn dân dã rồi!

Còn Chu Tân thì khỏi phải nói, độ ồn ào đã thành “thương hiệu cá nhân”.

Tống Đàm chỉ cần nghe giọng là đầu đã ong ong cả lên, vội vàng chạy vào bếp, đóng cửa lại cái rầm, động tác dứt khoát như lập đội đặc nhiệm.

Nhưng quay đầu lại, mới phát hiện trong bếp đã có không ít người rồi.

Không nói đâu xa, bà Đường và giáo sư Tống đã chiếm vị trí ngay sát bếp lò, còn Tề Lâm ba người thì đang nghiêm túc tự kiểm điểm.

“Giá như Tống Đàm cho tụi mình ngửi mùi tóp mỡ sớm một chút, thì bọn mình còn suy nghĩ xem có nên về đây làm không sao??”

“Nhà họ Tống chính là nhà của mình!”

“Huhuhu… giờ chỉ còn nhà ăn trên núi thôi, nghĩ tới mà hối tiếc muốn khóc...”

Ngoài ra còn có Ngô Lan, cô Hai và Lục Tĩnh.

Tống Đàm nhìn sang, thấy nhóm nhặt rau lúc nãy đang mỗi người cầm một miếng tóp mỡ nhỏ xíu đưa lên miệng, vừa nhai vừa say mê. Thấy cô nhìn sang, Lục Tĩnh là người đầu tiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

“Dì chỉ ăn thử thôi mà… rắc chút muối, ngon cực luôn!”

Tống Đàm: …

Cô còn nói gì được nữa?

“Ngon thì ăn thêm đi ạ. Thích thì lúc về để cháu gói cho một hũ mang về.”

Dù gì đây cũng là mẹ của Lục Xuyên mà! Cô vốn đã định chia cho họ trăm cân thịt heo rồi, giờ thêm một hũ tóp mỡ cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Loading...