Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1078: Dù tôi đã lắp răng giả.
Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:45:44
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn thì ăn thôi! Trong bếp ai cũng đang thò tay ra, hôm nay làm tận năm con heo, mỡ lá cũng đầy ắp.
Đã như vậy…
Tống Đàm cũng lấy ra hai cái đĩa:
“Cho con một đĩa mặn một đĩa ngọt ạ.”
“Được thôi!” Cô Hai lập tức đáp lời:
“Là để cho Tiểu Lục hả? Kêu cậu ấy lên lầu ăn đi, dưới nhà lộn xộn quá, không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào ấy chứ.”
Tống Đàm: … Người ta đàng hoàng tử tế tới nhà mình, ăn chút tóp mỡ mà cũng phải rón rén như đi làm chuyện mờ ám à?
Cô khoát tay:
“Cô cứ lo chuẩn bị đi ạ.”
Rồi quay sang gọi Lục Xuyên đang xách một bọc cá chiên từ kho về:
“Bạn anh đâu rồi? Tôi chuẩn bị một đĩa tóp mỡ, gọi họ tới ăn chung luôn đi.”
Nhưng ngoài sân, bà con làng xóm, bạn bè, đối tác hỗn loạn như một phiên chợ, Tống Đàm nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định nghe theo lời cô Hai:
“Anh lên lầu trước đi, tôi sẽ mang lên sau.”
Nói xong thì cầm lấy bọc cá trong tay anh, lại quay vào bếp.
Trong bếp, Lục Tĩnh đang “xì xụp” nhai tóp mỡ còn nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, không nỡ nhả ra, vừa lúng búng nhận xét:
“Rắc đường trắng ăn lúc nóng mới ngon…”
Nghe vậy, Tống Đàm lập tức quay sang nói với cô Hai:
“Cô à, đĩa đường làm ít thôi ạ.”
Cô Hai nhìn thấy Lục Xuyên còn đang đứng ngây người ở cửa bếp, giờ thì cười tít mắt:
“Được được! Cô chọn miếng ngon nhất cho vào, nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, trưa còn bắp cải đậu hũ hầm tóp mỡ nữa, thơm lắm!”
Mà Lục Xuyên đứng ở cửa bếp, bị ánh mắt của cô Hai nhìn tới, thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng như tiểu thư khuê các, rụt rụt rịt rịt quay về... à không, lên lầu hai.
Từ ban công tầng hai nhìn ra, có thể thấy rõ cảnh tượng náo nhiệt ở cổng, ngoài cùng là hai người đàn ông mới đến, ăn mặc giản dị nhưng khí chất nổi bật, trông có vẻ từng là quan chức trong ngành.
Kế đến là một nhóm người cao to lực lưỡng, nhìn là biết từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có điều trông không giống cùng hệ thống… chắc là mấy người chủ cũ của đám chó nghiệp vụ mà Tống Đàm nhắc tới.
Ở giữa còn chen một người đàn ông trung niên ăn mặc khác hẳn dân làng, có lẽ là… đối tác kinh doanh?
Lục Xuyên theo thói quen bắt đầu quan sát tỉ mỉ và suy đoán.
Còn tụ lại ở trung tâm là mấy cụ ông, mỗi người chiếm một chỗ.
Điều đặc biệt là, dù xung quanh rất đông, nhưng mấy thanh niên đi cùng mấy cụ ấy sau khi làm việc xong, vẫn luôn để ý sát sao đến họ, tuyệt không rời nửa bước.
Anh ta thoáng trầm ngâm…
Vì những cụ ông đó, trông không giống người bình thường chút nào.
Nhưng nếu họ đã chịu lặng lẽ đến đây, thì hẳn không có ác ý gì, có lẽ chỉ muốn trải nghiệm c.uộc sống nông thôn thôi?
Thật lòng mà nói, nhìn thấy điều kiện chỗ ở, Lục Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ anh cũng đã thuộc dạng “khó chiều” rồi. Vải vóc, không gian sống, đều ảnh hưởng lớn đến chất lượng c.uộc sống của anh.
May mà nhà Tống Đàm xây kiểu biệt thự nông thôn mới, ánh sáng, thông gió, và cả bộ chăn ga bằng vải bông thô đơn giản đều khiến anh hoàn toàn yên tâm.
Quả nhiên, không khí miền quê thật dễ chịu!
Còn các “anh bạn xui xẻo” mà Tống Đàm bảo anh gọi…
Từ ban công nhìn xuống là thấy liền, hai tên kia đang ôm điện thoại quay video lia lịa, nhìn cái cách hăng say đó thì chắc sắp spam cả dòng thời gian của WeChat rồi.
Còn tin nhắn hay gì đó, có lẽ chẳng thèm để ý đến luôn.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang ngoài ban công, Lục Xuyên rút điện thoại ra gọi luôn.
Lần này đối phương bắt máy rất nhanh, vừa nghe đã chọc quê:
“Lục Xuyên, không phải tôi nói cậu nha! Sao cậu cứ làm như mấy cô tiểu thư vậy? Đang đông vui thế mà cậu cũng nhịn được, cậu là kiểu ý chí thép à?!”
“Lại còn không chịu ra giúp một tay nữa!”
Đối với Tần Vân, Lục Xuyên chỉ nói ngắn gọn:
“Lên ăn tóp mỡ.”
Sau đó Lục Xuyên cúp máy, bước nhanh ra đón ở đầu cầu thang:
“Vất vả rồi, thật ra tôi không yếu đuối như vậy đâu, mấy việc này tôi làm được cả.”
Quả thật là vậy.
Khi sắp xếp hành lý lúc nãy, anh đã tranh thủ dọn dẹp ban công tầng hai, bàn nhỏ bỏ không trên đó được lau sạch bóng, nệm ghế kê chỉnh tề.
Trên bàn còn để một c.uốn sách!
Tống Đàm nhìn mà kính nể!
Kiểu người “cục mịch” như cô gặp phải kiểu người có gu thẩm mỹ, biết tạo không khí, còn yêu sách vở như vậy, dù cảm thấy… không cần thiết, nhưng quả thật là khó không ngưỡng mộ.
Cô cẩn thận đặt đĩa tóp mỡ lên bàn, lúc này lắc đầu nói:
“Tôi không nghĩ là anh không làm được, chỉ là nhà tôi anh chưa quen, sợ anh khách sáo quá sinh gò bó, ăn đi, ăn chán thì xuống tầng rót trà nha.”
Lục Xuyên gật đầu, rồi chỉ vào mấy ông cụ đang lẫn trong đám đông dưới sân:
“Có cần mời họ lên cùng ăn không? Sáng nay mấy cậu thanh niên đi theo mấy ông ấy làm không ít việc đâu.”
Cũng đúng thật.
Tống Đàm cũng công nhận, anh Đỗ và mấy người khác vừa khiêng heo vừa thổi lửa, cạo lông, còn thu dọn cả đống cửa gỗ, bồn tắm, và sắp xếp gọn gàng cả một loạt dụng cụ dựng sát tường...
Cô đúng là quên khuấy mất, lập tức bấm gọi cho lão Chúc:
“Đừng xem nữa ạ! Tóp mỡ còn ăn không đấy?! Mau lên đây ạ!”
Sau đó cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Mấy ông cụ đông thế, tụ lại trong phòng khách ăn uống trò chuyện chẳng phải quá hợp lý sao!
…
Còn bên này, vừa nhận điện thoại xong, Tần Vân sửng sốt nguyên người, tóp mỡ!
Chính là cái thứ thơm chực xông vào mũi, khiến hồn vía bay mất từ lúc nãy đó hả!
“Auuu!” Anh ta kêu to một tiếng, rồi kéo Hà Huống còn đang quay video lao thẳng vào sân!
Vừa bước qua cổng, như thể có cảm ứng, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Xuyên đứng trên lầu nhẹ nhàng giơ đĩa lên chào.
Được! Được lắm!
Tần Vân và Hà Huống như lên đồng, nếu không vì chân quá ngắn, chắc leo thang cũng phải một lần ba bậc!
Cùng lúc đó, lão Chúc, vốn đang bị đám đông ép sát gần chỗ chia thịt, cũng phát rồ lên.
Vừa rồi còn phải gồng mình giữ phong thái lãnh đạo, cố kìm nén không xô đẩy, giữ thể diện, giữ đẳng cấp. Nhưng giờ đã nhận được c.uộc gọi rồi—
Hê hê!
Ông khôn ngoan tuyệt đỉnh, chẳng cần hô hào la hét, chỉ đơn giản ra hiệu mắt cho Tiểu Đỗ bên cạnh.
Ngay sau đó, Tiểu Đỗ lập tức liên lạc được với bốn người còn lại. Chỉ trong chớp mắt, cả nhóm vây quanh bảo hộ các ông cụ, như cá lội giữa dòng người đông đúc, thoát thân nhẹ nhàng mà không ai nhận ra.
Mới vừa bước vào sân, đã thấy Tống Đàm bưng thau từ bếp đi ra, thấy họ thì nở nụ cười:
“Ông, cháu cũng không ngờ g.i.ế.t heo lại bận đến vậy, may mà có ông dẫn anh Đỗ và mấy người tới hỗ trợ… Nào nào nào, mới ra lò, giòn tan thơm ngậy, nửa bên là mặn, nửa bên là ngọt, chút nữa ăn trong phòng khách cho thoải mái!”
Khoảng cách càng gần, mùi thơm hấp dẫn càng dữ dội, lão Chúc là người xông vào đầu tiên:
“Tiểu Đỗ à! Sức khỏe của ta cậu cũng rõ rồi, tuy ta lắp răng giả, nhưng không kiêng cữ gì đâu… Tóp mỡ này ta cứ ăn hết mình, cậu cũng đừng khách sáo, nhớ đừng để mấy đứa kia giành hết nhé!”
Chương 1079. Thiết huyết nam nhi.
Nếu là chuyện khác thì thôi, anh Đỗ chỉ cười cười cho qua.
Nhưng tóp mỡ đang ngay trước mặt bọn họ đấy!
Trước cám dỗ này, thiết huyết nam nhi nào dám nói mình không hề động lòng?
Vì vậy anh ta gật đầu trịnh trọng:
“Một mình tôi cũng ăn được nửa thau!”
Hơ trời ơi!
Mọi người nhìn anh ta với ánh mắt... không bình thường rồi đó.
Cả thau cũng chỉ là cái chậu inox nhỏ nhỏ, đám này gộp lại mười người đàn ông, mà anh ăn một mình nửa thau, còn lại tụi tôi ăn gì?
Uống gió Tây Bắc à?!
Tiểu Tôn lập tức bước lên một bước, cầm lấy cái thau trong tay Tống Đàm:
“Khách sáo quá rồi! Mấy việc nhỏ xíu này không đáng gì… Nào nào, thau nặng, để tôi cầm giúp cô!”
Cả đám đang tụ lại ở cửa vừa ăn vừa tán chuyện, thì đột nhiên ở cổng sân lại có người lách vào, là Chu Tân vừa mất dạng ở cửa bếp đó mà giờ lại quay lại!
Mà sau lưng anh ta còn có hai người đàn ông trung niên, nhìn kỹ thì hình như là hai người phụ trách thu mua bên chính quyền thành phố lần trước từng đến nhà họ…
Ôi trời đất!
Lần trước đến ăn uống no say một trận, về thì một câu chuyện thu mua cũng không nhắc tới, giờ quay lại cũng chẳng nói năng gì, đã định sẵn vào là ăn luôn rồi?
Khoan đã!
Vài người dẫn đầu chắc là chủ cũ của mấy chú chó công vụ rồi. Nếu mấy người này là một phe với bên thu mua, chẳng lẽ họ được điều lên tỉnh rồi sao?
Tống Đàm cau mày, trong lòng đã có tính toán về mấy người này, ánh mắt cũng trở nên thân thiện hơn nhiều, lời nói theo đó cũng dịu giọng:
Tất nhiên, trước khi thân thiện thì phải có điều kiện:
“Chu Tân, muốn ăn tóp mỡ thì câm miệng trước đã.”
Không ai không biết độ lắm mồm của tên này, Tống Đàm vừa nói ra, cả mấy người đi theo anh ta cũng đều nhẹ nhõm thấy rõ.
Chu Tân tỏ vẻ bị tổn thương nặng nề, muốn nói thêm gì đó mà lại bị cản không cho mở miệng… Ôi trời!
Cái ham muốn nói chuyện của anh ta ấy à, không ai cản nổi, trừ phi…
“Roẹt!” Có người nhét thẳng một miếng tóp mỡ vào miệng anh ta.
Nhân lúc hương thơm đánh gục lý trí, mọi người khiêng nguyên người anh ta xông thẳng vào phòng khách, náo nhiệt vô cùng!
Mà lúc này thư ký Vương và lãnh đạo, đúng lúc bám sát phía sau, cũng tươi cười rạng rỡ bước vào theo.
Phía trước tuy có hơi nghi ngờ, nhưng mọi người liếc mắt nhìn nhau, thì thầm vài câu, trong lòng đã có dự đoán:
[Hai người đó là ai vậy? Không quen.]
[Chưa từng nghe nói. Nhưng nhìn khí chất không giống người bên vũ cảnh tụi mình]
[Biết đâu là lãnh đạo hệ thống phòng cháy chữa cháy ấy chứ… Tướng mạo đó, đúng bài luôn!]
[Có ai thấy ông ấy nhìn quen quen không?]
[Đúng là thấy quen thật… nhưng giờ chẳng nghĩ ra nổi… Thôi kệ! Tóp mỡ còn ăn không đấy?!]
Mỹ thực trước mặt, ai còn hơi đâu mà suy nghĩ cho nhiều, lao lên chiến luôn chứ sao!
Ngược lại, lãnh đạo thì có chút ngại ngùng, chen vô giành ăn thế này mất mặt quá, chẳng hợp phong thái nghiêm nghị, cũng không tiện cho mấy việc sau này.
Nhưng mà…
Chần chừ chưa được mấy giây, dì cả đã bưng ra một đĩa tóp mỡ khác đưa đến:
“Lúc nãy không biết có mấy người đi cùng, đĩa này hơi ít, để tôi chia thêm một đĩa nữa cho mọi người.”
Bà ấy nhìn người rất chuẩn, Tống Đàm nói đám trẻ này toàn người nhà nước, thì người đi cùng khí chất cao cấp vậy chắc chắn là lãnh đạo rồi!
Lãnh đạo cũng tới, vậy thì phải mời ăn nhiều chút chứ sao!
Dì cả nhiệt tình đặt đĩa tóp mỡ vào tay thư ký Vương, chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh:
“Ăn nhiều chút nhé, đĩa này là riêng phần các anh đó. Mau ăn đi, để nguội thì không ngon đâu.”
Thư ký Vương thở phào một hơi thật mạnh.
Nếu mà thật sự để lãnh đạo cúi đầu đi tranh tóp mỡ, vậy thì đó chính là do anh ta làm việc không đến nơi rồi.
Thao Dang
Còn bốn thanh niên ngồi bên kia nhìn đĩa tóp mỡ trước mặt, lại liếc nhìn bàn trà nhỏ trước mặt mình, so với bàn vuông của mấy vị lãnh đạo bên kia…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1078-du-toi-da-lap-rang-gia.html.]
Lúc này mọi người liếc nhau một cái, cũng không nhịn được mà cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Dù sao ngồi cùng bàn với sếp, ăn uống cũng chẳng còn cảm giác gì nữa rồi!
Lãnh đạo mấy người cũng thật là! Đã sắp xếp cho ăn cùng bên trên, sao không nói trước?
Giờ thì ngại c.h.ế.t đi được, gọi thế nào bây giờ?
Đặc biệt là mỹ thực trước mặt… giả bộ không quen biết, không liên quan gì có vẻ… lãi hơn nhiều!
Lúc này phòng khách dưới lầu đúng là náo nhiệt vô cùng, mười mấy hai mươi người mà chẳng ai thấy có gì bất thường.
Không có cách nào khác! Biệt thự nông thôn mà, chủ yếu là rộng rãi, thoáng đãng!
Vì vậy hai bộ ghế salon kê quay lưng vào nhau, bên đối diện tivi là bộ ghế lớn cùng bàn trà to, vừa vặn dành cho nhóm lão Chúc.
Mà nhóm lão Chúc thì sao?
Một bàn từ già tới trẻ, cầm đũa múa như rồng bay, nói chuyện từ chuyện thời trẻ đến sức khoẻ, từ răng giả đến bệnh bao tử, từ ơn cứu mạng đến… ơn cứu mạng,
chủ đề chính: tôi phải ăn thêm một miếng nữa.
Còn mấy cậu trai trẻ mới vào, ở dãy ghế sau, rõ ràng bị mỹ thực chinh phục, rộn ràng cãi vã tranh nhau ăn…
Chậc! So với bàn bên này, bên đó đúng là con nít giành kẹo.
…
Trái với phòng khách tầng dưới náo nhiệt, thì ban công tầng hai lại yên tĩnh, tao nhã hơn nhiều.
Còn không tao nhã sao được?
Tổng cộng chỉ có hai đĩa tóp mỡ, một đĩa là phần riêng của Lục Xuyên, mà còn là tóp mỡ ngọt mặn tỉ lệ 2:8, tinh tế chu đáo đến độ không lời nào tả xiết.
Còn Tần Vân và Hà Huống thì sao? Hai người cùng chia một đĩa tóp mỡ như thế đã là ân huệ lớn rồi, chưa kể tóp mỡ này đúng là mỹ vị nhân gian, thậm chí còn ngon hơn cả bữa hôm qua.
Nhưng mà…
Được thiên vị đến mức rõ ràng như vậy, hai người ăn chực ăn ké đúng là chưa từng bị bẽ mặt kiểu này bao giờ!
Lúc này nhai tóp mỡ giòn tan trong miệng, Tần Vân cảm khái chân thành:
“A Xuyên à, chi bằng cậu kể đi, hồi đó cậu cứu tiên nữ này kiểu gì vậy? Nếu cô ấy bao cơm cho tôi, tôi sẵn sàng đưa nửa cái mạng!”
Lục Xuyên nhướn mày liếc anh ta một cái:
“Đàn ông đã có vợ, nên biết giữ giá trị bản thân, cậu giờ không đáng bao nhiêu đâu.”
“Đừng có nói mấy câu buồn nôn đó.”
Hà Huống bên cạnh cũng không nhịn được mà gật gù: “Gì mà đưa nửa cái mạng… tôi thấy cậu ở nhà bị bắt quỳ chưa đủ lâu thì có!”
Tần Vân la oai oái kêu oan:
“Này! Mấy người có còn là nhà văn không hả? Đây là biện pháp tu từ thường dùng mà, tôi lấy đâu ra cái mạng chia đôi được thật chứ?”
Hà Huống cười cợt: “Tôi không cần biết, tôi vừa chia đôi cái phần tóp mỡ còn lại rồi.”
Tần Vân lập tức kéo đĩa tóp mỡ lại, ngó xuống sân nhà bận rộn phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn Lục Xuyên, vẻ mặt từ quái lạ chuyển thành… hớn hở:
“Này, A Xuyên à…”
Khuôn mặt nịnh nọt xuất hiện:
“Cậu xem, ba đứa mình thì có mỗi cậu là chó độc thân. Mà lại còn có ân cứu mạng không thể báo đáp… Hay là… cậu lấy thân báo đáp đi?”
“Thế thì bọn mình thành anh em đồng hao, tôi gọi cô ấy là chị dâu, sau này nhà cô ấy có gì ngon… nhớ phần cho bọn tôi tí cũng hợp lý mà, nhỉ?”
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Không nhận ra lãnh đạo là chuyện bình thường, người xung quanh tôi mười người thì hết tám, chín người không biết thị trưởng thành phố trông ra sao luôn.
Mỗi ngày đều đi bên rìa mất lương chuyên cần...
Chương 1080. Tình nghĩa của Ngô Lôi. (1)
Lục Xuyên nhướng mày:
“Ý cậu là, ai lo phần nấy hả?”
Tần Vân và Hà Huống gật đầu như giã tỏi: “Ừ hứ!”
Lục Xuyên lại mỉm cười, đầy hàm ý:
“Cậu gọi cô ấy là chị dâu, cô ấy gọi cậu là đồ ngốc, luận điểm kiểu này đúng không?”
Khuôn mặt Tần Vân dần sụp xuống.
Với điều kiện ăn uống phong phú hiện nay, tóp mỡ vốn chẳng còn là thứ gì quá cám dỗ, nhưng kỳ lạ thay, nửa đĩa tóp mỡ trước mặt ăn hết mà chẳng thấy ngấy chút nào.
Nhiều nhất cũng chỉ là… hơi no bụng thôi.
Thứ ngon như vậy, chẳng trách Tần Vân với Hà Huống chống đỡ không nổi.
Hai người bọn họ đến trà sữa còn không cai được, thì nói gì đến việc kháng cự lại sức hấp dẫn của ngọt – mặn – giòn tan này. Bây giờ chỉ biết liên tục đút vào miệng thôi.
Lúc này Tần Vân tức tối:
“Không đồng ý thì thôi, cậu đừng xúc phạm cá nhân thế chứ? Cậu cứ nói đi, cậu có phải đang độc thân không? Còn cô Tống Đàm ấy có phải cực kỳ xinh đẹp không?”
Anh ta chỉ trỏ một hồi:
“Cậu nghe tôi này, nếu không phải đúng dịp Tết, thì kiểu chó độc thân như cậu ở nhà chẳng có tiếng nói gì đâu!”
Nghe thì cũng… có phần đúng, nhưng Lục Xuyên chẳng hề lung lay, chỉ cười cười nhìn anh ta:
“Thế lúc trước cậu khóc lóc như trẻ con nói tôi cứu mạng chó của cậu, sao không nói luôn là lấy thân báo đáp đi?”
“Phương án vừa rẻ lại tiện, không tốt à?”
Tần Vân mặt mũi sụp đổ: “…”
Chẳng qua lần đầu ra mắt nhà gái không có kinh nghiệm, nên mới tìm cậu ta nhờ tư vấn, với cả mua nhà thiếu tiền nên mới vay thêm tí thôi…
Lấy thân báo đáp gì chứ?
Anh đây đẹp trai phong độ, cũng có tiêu chuẩn chọn người yêu đấy nhé!
Trước tiên phải là phụ nữ cái đã!
Tần Vân ấm ức:
“Thôi được rồi, nói không lại cậu! Nhưng tôi thấy hai người có duyên đấy, phải không Hà Huống?”
Hà Huống cười hề hề như thể chẳng hiểu gì, nhưng mà nhìn tốc độ gắp tóp mỡ của anh ta, rõ ràng vượt xa Tần Vân mấy lần, khiến Lục Xuyên nhìn mà không biết nên khóc hay cười, không hiểu mình đào đâu ra hai thằng bạn như rồng với phượng thế này nữa.
…
Nhưng mà, tình bạn giữa đàn ông vốn dĩ vẫn hay kỳ quặc và vô lý như vậy đấy.
Ví như lúc này, Trương Thần, từ xa vạn dặm chạy tới, nhìn thấy anh bạn chí cốt Ngô Lôi đang mặc ủng nhựa, quần mưa, đeo khẩu trang với mũ len, cầm xẻng hì hục xúc phân, chỉ muốn khóc luôn tại chỗ!
“Em họ cậu cũng quá nhẫn tâm rồi đấy! Mùa đông giá rét thế này mà bắt cậu làm cái này à?!”
Giờ còn nhà ai để con trai trẻ như anh ta chịu cực khổ thế này đâu?
Gió bên bờ sông thổi vù vù, mùi từ hầm ủ phân thì nồng nặc cổ quái.
Anh bạn mình thì lôi thôi lếch thếch, cần cù chịu khó, người ta rộn ràng mổ heo ăn Tết, còn anh ta thì im lặng xúc phân như tu hành…
“Cậu còn dám gọi tôi là anh em nữa không hả?!”
Trương Thần tức giận thay bạn, chẳng cam lòng.
Thế nhưng Ngô Lôi chỉ cảm khái một tiếng:
“Cậu không hiểu đâu, Đàm Đàm đã dặn rồi, hôm nay phải mổ tới năm con heo, lượng công việc cực lớn!”
Nghĩ kỹ thì cũng đúng.
Một con heo nặng tới ba bốn trăm cân, chân tay mỏng như anh ta, xúc mỗi thúng phân bò đã đủ mệt rồi, chạy qua chạy lại mổ heo còn khổ hơn.
Đến Trương Yến Bình còn thì thầm:
“Lỡ đâu con heo nó đạp phát vào bụng, có dày mỡ mấy cũng không cản nổi bầm tím đâu chứ?”
“Với lại đông người trong làng quá, bảy cô tám bà còn hay hỏi chuyện tình trạng độc thân của mình… Không được đâu anh em, tôi nói thật, tôi ngộ ra rồi.”
“Đàn ông mà không có sự nghiệp, thì không thể tìm được đối tượng tốt đâu.”
Trương Thần há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng nhìn anh bạn đứng đó cầm xẻng xúc phân, anh ta vẫn không nhịn được hỏi:
“Vậy sự nghiệp của cậu... nhìn cũng đâu có vẻ gì là sáng sủa lắm đâu?”
Gái có điều kiện nào mà chịu quen một anh chàng chuyên xúc phân trong chuồng bò chứ?
Anh ta chân thành nói:
“Trước đây tôi đã bảo rồi mà, không thì cậu tới Ninh Thành đi, tôi nhờ cha tôi sắp xếp cho cậu một công việc đàng hoàng.”
“Muốn kiếm nhiều tiền thì đi công trường trộn bê tông, không thích áp lực thì làm bảo vệ cũng được. Sao mà không thoải mái hơn xúc phân bò chứ?”
Ngô Lôi cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng mà, không được!
“Cha mẹ tôi cũng đang ở đây mà!”
“Hai người dạo này học nuôi bò rất nghiêm túc, giáo sư Tống bên nhà Đàm Đàm còn hứa đến mùa xuân sẽ giới thiệu giống bò thịt tốt hơn nữa… Nhà tôi sắp thành thạo rồi!”
Thật ra nuôi bò cũng không phải việc gì cao siêu, nhà cậu mợ ở đây chủ yếu là học cách chăn nuôi khoa học hơn, hiểu về bệnh thường gặp, cách phối trộn thức ăn,...
Giờ nhà để tự làm mấy tháng nay rồi, Tết cũng nên có chút thành quả chứ.
Ngô Lôi quả quyết:
“Sang năm cậu đến nhà tôi, tôi dẫn cậu đi chăn bò một chuyến!”
Trương Thần: …
Biết nói sao đây?
Thời nay ở quê mà còn tìm được người chất phác như vậy, đúng là ngàn người có một rồi.
Anh ta chỉ có thể thở dài:
“Vậy cậu còn đi ăn tiệc sát trư thái không? Có đi thì mình đi cùng nhau.”
Ngô Lôi nghĩ ngợi một chút:
“Đi! Nhưng trại bò không thể bỏ trống người, để tôi dẫn mẹ đi trước, ăn xong rồi cha tôi tới thay ca.”
Vừa nói xong thì cửa chuồng dê “két” một tiếng, mợ Hai liền cao giọng gọi:
“Ngô Lôi! Đàm Đàm bảo con qua trước, dẫn Công Chúa với mấy đứa kia theo luôn, cho chủ cũ của chúng nhìn xem!”
“Dạ!” Ngô Lôi đáp ngay:
“Mẹ, mẹ đi gọi Công Chúa tụi nó đi, con vô thay đồ cái đã, bạn con lái xe đến tận nơi đón, không cần đi xe ba bánh đâu.”
Mợ Hai vừa nghe vậy, lại nhìn sang Trương Thần đang cười chào, liền vui mừng rạng rỡ:
“Tiểu Trương à, phiền con phải chạy xa như vậy… Thiệt là ngại quá, nhà bác cũng chẳng có gì tiếp đãi tử tế…”
Giờ thì bà nhìn ra rồi, Ngô Lôi lớn vậy rồi mà tri kỷ thân thiết chắc cũng chỉ có mỗi chàng trai trước mặt này thôi.
Dù sao cũng đâu phải ai cũng có thể chịu đựng được tính cách khờ khạo của nó.
Lúc này nụ cười của bà càng thêm chân thành:
“Sau này nhà Đàm Đàm có bán thịt bò, bác bảo Lôi Lôi giữ lại vài cân ngon cho con nhé.”
“Được được được!” Trương Thần thật ra không thiếu thứ gì, chỉ thiếu đặc sản nhà họ Tống thôi. Giờ chẳng hề khách sáo:
“Bác à, đừng nói vài cân, ba bốn chục cân cũng được, một hai cân cũng không ngại. Đến lúc đó bao nhiêu tiền con chuyển khoản cho Ngô Lôi!”
Vừa nói, vừa giục Ngô Lôi:
“Nhanh lên đi, thay đồ lẹ, không tí nữa có món ngon là người ta giành sạch rồi đó.”
Tiện thể anh ta cũng không nhịn được khuyên nhủ chân thành:
“Nuôi bò thì tốt thật, nhưng cậu có muốn chuẩn bị phương án hai không?”
“Lúc tôi đến đây có nói chuyện với hai ông anh bên tổ mua sắm của chính quyền thành phố. Cậu đừng nói chứ, làm trong Nhà nước thật sự khác biệt! Hai người đó chỉ là làm bên hậu cần mà thôi, vậy mà nhìn khí chất bọn họ, bảo là quan cấp tỉnh người ta còn tin!”
“Tôi nghĩ mãi, cậu còn trẻ, hay là học thử thêm, xem có thi công chức hay biên chế được không?”
Dù sao đi nữa, cứ xúc phân mãi cũng không ổn đâu…