Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1079: Thiết huyết nam nhi.

Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:45:46
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là chuyện khác thì thôi, anh Đỗ chỉ cười cười cho qua.

Nhưng tóp mỡ đang ngay trước mặt bọn họ đấy!

Trước cám dỗ này, thiết huyết nam nhi nào dám nói mình không hề động lòng?

Vì vậy anh ta gật đầu trịnh trọng:

“Một mình tôi cũng ăn được nửa thau!”

Hơ trời ơi!

Mọi người nhìn anh ta với ánh mắt... không bình thường rồi đó.

Cả thau cũng chỉ là cái chậu inox nhỏ nhỏ, đám này gộp lại mười người đàn ông, mà anh ăn một mình nửa thau, còn lại tụi tôi ăn gì?

Uống gió Tây Bắc à?!

Tiểu Tôn lập tức bước lên một bước, cầm lấy cái thau trong tay Tống Đàm:

“Khách sáo quá rồi! Mấy việc nhỏ xíu này không đáng gì… Nào nào, thau nặng, để tôi cầm giúp cô!”

Cả đám đang tụ lại ở cửa vừa ăn vừa tán chuyện, thì đột nhiên ở cổng sân lại có người lách vào, là Chu Tân vừa mất dạng ở cửa bếp đó mà giờ lại quay lại!

Mà sau lưng anh ta còn có hai người đàn ông trung niên, nhìn kỹ thì hình như là hai người phụ trách thu mua bên chính quyền thành phố lần trước từng đến nhà họ…

Thao Dang

Ôi trời đất!

Lần trước đến ăn uống no say một trận, về thì một câu chuyện thu mua cũng không nhắc tới, giờ quay lại cũng chẳng nói năng gì, đã định sẵn vào là ăn luôn rồi?

Khoan đã!

Vài người dẫn đầu chắc là chủ cũ của mấy chú chó công vụ rồi. Nếu mấy người này là một phe với bên thu mua, chẳng lẽ họ được điều lên tỉnh rồi sao?

Tống Đàm cau mày, trong lòng đã có tính toán về mấy người này, ánh mắt cũng trở nên thân thiện hơn nhiều, lời nói theo đó cũng dịu giọng:

Tất nhiên, trước khi thân thiện thì phải có điều kiện:

“Chu Tân, muốn ăn tóp mỡ thì câm miệng trước đã.”

Không ai không biết độ lắm mồm của tên này, Tống Đàm vừa nói ra, cả mấy người đi theo anh ta cũng đều nhẹ nhõm thấy rõ.

Chu Tân tỏ vẻ bị tổn thương nặng nề, muốn nói thêm gì đó mà lại bị cản không cho mở miệng… Ôi trời!

Cái ham muốn nói chuyện của anh ta ấy à, không ai cản nổi, trừ phi…

“Roẹt!” Có người nhét thẳng một miếng tóp mỡ vào miệng anh ta.

Nhân lúc hương thơm đánh gục lý trí, mọi người khiêng nguyên người anh ta xông thẳng vào phòng khách, náo nhiệt vô cùng!

Mà lúc này thư ký Vương và lãnh đạo, đúng lúc bám sát phía sau, cũng tươi cười rạng rỡ bước vào theo.

Phía trước tuy có hơi nghi ngờ, nhưng mọi người liếc mắt nhìn nhau, thì thầm vài câu, trong lòng đã có dự đoán:

[Hai người đó là ai vậy? Không quen.]

[Chưa từng nghe nói. Nhưng nhìn khí chất không giống người bên vũ cảnh tụi mình]

[Biết đâu là lãnh đạo hệ thống phòng cháy chữa cháy ấy chứ… Tướng mạo đó, đúng bài luôn!]

[Có ai thấy ông ấy nhìn quen quen không?]

[Đúng là thấy quen thật… nhưng giờ chẳng nghĩ ra nổi… Thôi kệ! Tóp mỡ còn ăn không đấy?!]

Mỹ thực trước mặt, ai còn hơi đâu mà suy nghĩ cho nhiều, lao lên chiến luôn chứ sao!

Ngược lại, lãnh đạo thì có chút ngại ngùng, chen vô giành ăn thế này mất mặt quá, chẳng hợp phong thái nghiêm nghị, cũng không tiện cho mấy việc sau này.

Nhưng mà…

Chần chừ chưa được mấy giây, dì cả đã bưng ra một đĩa tóp mỡ khác đưa đến:

“Lúc nãy không biết có mấy người đi cùng, đĩa này hơi ít, để tôi chia thêm một đĩa nữa cho mọi người.”

Bà ấy nhìn người rất chuẩn, Tống Đàm nói đám trẻ này toàn người nhà nước, thì người đi cùng khí chất cao cấp vậy chắc chắn là lãnh đạo rồi!

Lãnh đạo cũng tới, vậy thì phải mời ăn nhiều chút chứ sao!

Dì cả nhiệt tình đặt đĩa tóp mỡ vào tay thư ký Vương, chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh:

“Ăn nhiều chút nhé, đĩa này là riêng phần các anh đó. Mau ăn đi, để nguội thì không ngon đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1079-thiet-huyet-nam-nhi.html.]

Thư ký Vương thở phào một hơi thật mạnh.

Nếu mà thật sự để lãnh đạo cúi đầu đi tranh tóp mỡ, vậy thì đó chính là do anh ta làm việc không đến nơi rồi.

Còn bốn thanh niên ngồi bên kia nhìn đĩa tóp mỡ trước mặt, lại liếc nhìn bàn trà nhỏ trước mặt mình, so với bàn vuông của mấy vị lãnh đạo bên kia…

Lúc này mọi người liếc nhau một cái, cũng không nhịn được mà cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Dù sao ngồi cùng bàn với sếp, ăn uống cũng chẳng còn cảm giác gì nữa rồi!

Lãnh đạo mấy người cũng thật là! Đã sắp xếp cho ăn cùng bên trên, sao không nói trước?

Giờ thì ngại c.h.ế.t đi được, gọi thế nào bây giờ?

Đặc biệt là mỹ thực trước mặt… giả bộ không quen biết, không liên quan gì có vẻ… lãi hơn nhiều!

Lúc này phòng khách dưới lầu đúng là náo nhiệt vô cùng, mười mấy hai mươi người mà chẳng ai thấy có gì bất thường.

Không có cách nào khác! Biệt thự nông thôn mà, chủ yếu là rộng rãi, thoáng đãng!

Vì vậy hai bộ ghế salon kê quay lưng vào nhau, bên đối diện tivi là bộ ghế lớn cùng bàn trà to, vừa vặn dành cho nhóm lão Chúc.

Mà nhóm lão Chúc thì sao?

Một bàn từ già tới trẻ, cầm đũa múa như rồng bay, nói chuyện từ chuyện thời trẻ đến sức khoẻ, từ răng giả đến bệnh bao tử, từ ơn cứu mạng đến… ơn cứu mạng,

chủ đề chính: tôi phải ăn thêm một miếng nữa.

Còn mấy cậu trai trẻ mới vào, ở dãy ghế sau, rõ ràng bị mỹ thực chinh phục, rộn ràng cãi vã tranh nhau ăn…

Chậc! So với bàn bên này, bên đó đúng là con nít giành kẹo.

Trái với phòng khách tầng dưới náo nhiệt, thì ban công tầng hai lại yên tĩnh, tao nhã hơn nhiều.

Còn không tao nhã sao được?

Tổng cộng chỉ có hai đĩa tóp mỡ, một đĩa là phần riêng của Lục Xuyên, mà còn là tóp mỡ ngọt mặn tỉ lệ 2:8, tinh tế chu đáo đến độ không lời nào tả xiết.

Còn Tần Vân và Hà Huống thì sao? Hai người cùng chia một đĩa tóp mỡ như thế đã là ân huệ lớn rồi, chưa kể tóp mỡ này đúng là mỹ vị nhân gian, thậm chí còn ngon hơn cả bữa hôm qua.

Nhưng mà…

Được thiên vị đến mức rõ ràng như vậy, hai người ăn chực ăn ké đúng là chưa từng bị bẽ mặt kiểu này bao giờ!

Lúc này nhai tóp mỡ giòn tan trong miệng, Tần Vân cảm khái chân thành:

“A Xuyên à, chi bằng cậu kể đi, hồi đó cậu cứu tiên nữ này kiểu gì vậy? Nếu cô ấy bao cơm cho tôi, tôi sẵn sàng đưa nửa cái mạng!”

Lục Xuyên nhướn mày liếc anh ta một cái:

“Đàn ông đã có vợ, nên biết giữ giá trị bản thân, cậu giờ không đáng bao nhiêu đâu.”

“Đừng có nói mấy câu buồn nôn đó.”

Hà Huống bên cạnh cũng không nhịn được mà gật gù: “Gì mà đưa nửa cái mạng… tôi thấy cậu ở nhà bị bắt quỳ chưa đủ lâu thì có!”

Tần Vân la oai oái kêu oan:

“Này! Mấy người có còn là nhà văn không hả? Đây là biện pháp tu từ thường dùng mà, tôi lấy đâu ra cái mạng chia đôi được thật chứ?”

Hà Huống cười cợt: “Tôi không cần biết, tôi vừa chia đôi cái phần tóp mỡ còn lại rồi.”

Tần Vân lập tức kéo đĩa tóp mỡ lại, ngó xuống sân nhà bận rộn phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn Lục Xuyên, vẻ mặt từ quái lạ chuyển thành… hớn hở:

“Này, A Xuyên à…”

Khuôn mặt nịnh nọt xuất hiện:

“Cậu xem, ba đứa mình thì có mỗi cậu là chó độc thân. Mà lại còn có ân cứu mạng không thể báo đáp… Hay là… cậu lấy thân báo đáp đi?”

“Thế thì bọn mình thành anh em đồng hao, tôi gọi cô ấy là chị dâu, sau này nhà cô ấy có gì ngon… nhớ phần cho bọn tôi tí cũng hợp lý mà, nhỉ?”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Không nhận ra lãnh đạo là chuyện bình thường, người xung quanh tôi mười người thì hết tám, chín người không biết thị trưởng thành phố trông ra sao luôn.

Mỗi ngày đều đi bên rìa mất lương chuyên cần...

Loading...