Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1080: Tình nghĩa của Ngô Lôi. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-05 01:48:31
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta mới hai mấy chứ có phải năm mấy đâu!

Thế nhưng Ngô Lôi lúc này đã được dòng Kim Hà mênh m.ô.n.g cùng bầy bò dê tự do tự tại rửa sạch tâm trí, nên lại càng rõ ràng về nhận thức bản thân:

“Mẹ tôi nói rồi, cái đầu tôi không hợp với mấy việc đó, mà thôi, cậu cũng đừng có mơ mộng về công chức làm gì, tôi mới lướt Douyin thấy một ông bảo vệ khu dân cư mà nhìn cũng phong độ như quan chức trong cục đó!”

Trương Thần: …

Còn bên nhà lão Tống, khi năm con heo đã gần chia xong, thợ mổ heo cũng hoàn thành nhiệm vụ, mấy người trong làng tới xem náo nhiệt cũng bắt đầu túm năm tụm ba trò chuyện, bước vào sân.

Toàn người làng với nhau, chẳng ai khách sáo gì cho lắm. Vừa lớn tiếng chào hỏi Tống Tam Thành và Ngô Lan đang bận rộn dọn dẹp, vừa không ngớt khen ngợi căn biệt thự lớn:

“Nhà này xây đẹp thật đó! Giống y như biệt thự trên Douyin luôn, chắc phải hơn một trăm vạn nhỉ… chậc chậc chậc, đúng là nhờ con cái có tiền đồ mới được thế!”

Đây là lời của mấy người đi làm ăn xa từ đầu năm, chưa biết nhiều chuyện.

Thao Dang

“Cái sân này vừa sạch vừa thoáng, mà sao bồn hoa không trồng thêm rau đi? Lúc nấu ăn tiện biết bao, tiện tay hái là có đồ xào rồi!”

Đây lại là ý kiến của người đi làm mấy tháng c.uối năm mới về.

Còn như Lý Lan Hoa, Trương Hồng và mấy thím thường xuyên làm việc ở nhà họ Tống, lúc này đã xách thùng nội tạng bắt đầu dọn dẹp rồi.

Nói thật, lòng heo tuy ăn ngon, nhưng mà dọn rửa thì thật sự bẩn thỉu và vất vả.

Nhưng giờ họ cũng biết giá rau bên nhà họ Tống ra sao rồi, năm nay còn nhờ đó mà kiếm được kha khá tiền củ cải, cải thảo…

Không phải lúc thể hiện thì lúc nào mới thể hiện?

Đang trò chuyện rôm rả thì mấy món ăn vặt đặt trên mấy cái bàn trong sân cũng bị lén đưa vào miệng…

“Oa!”

Vừa cắn được một miếng mễ can, cả nhóm người trợn tròn mắt, hoàn toàn bị vị ngon chưa từng tưởng tượng ra đánh úp, không nói được lời nào.

“Cái này làm kiểu gì vậy? Ai làm thế? Sao giỏi vậy chứ?”

“Coi cái mễ can này dày ghê, cắn hơi dẻo nữa, chắc chắn là gạo nhà mình đem đi làm rồi. Tam Thành à, năm nay lúa nhà ông trồng giống gì vậy?”

Tống Tam Thành thật ra cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ông có chụp ảnh lại. Giờ cười hớn hở:

“Ngon thì ăn nhiều vào nhé, để tôi tìm lại coi là giống gì…”

Mễ can, mễ hoa… nhà họ chất đầy nửa căn phòng, cứ việc ăn thôi!

Nhưng còn chưa kịp tìm ra giống gì thì đám người trong làng đã rôm rả bàn tán:

“Cần gì hỏi, không thấy đại giáo sư người ta ban nãy còn đứng trong sân à? Lên cả đài quốc gia rồi đó! Người ta có bản lĩnh thật sự! Gieo cái gì ra cái đó đều tốt hết!”

“Đúng đó! Mấy anh biết Viện Khoa học Nông nghiệp không? Trong đó toàn chuyên gia đầu ngành suốt đời nghiên cứu chuyện trồng trọt đó! Cũng như giống lúa lai vậy mà!”

“Vậy luôn hả? Vậy không biết mình có thể xin giống về trồng không nhỉ…”

“Khó đó! Cái này chắc ăn phân lắm, lại còn phải đầu tư lớn nữa… Không nghe nhà họ Tống nói trước đây phải vay mấy chục triệu mới đắp nổi một quả đồi sao…”

Mấy người sống ở cái làng heo hút này, chỉ cần nghe đến vài trăm vạn là đã gọi là đại gia rồi. Mấy chục triệu làm một quả đồi?!

Chậc chậc chậc… không dám nghĩ!

Vậy tiền đâu mà trả?

Có số tiền đó thì gửi ngân hàng ăn lãi cũng sống sung túc rồi!

Mọi người nói như rồng leo, tam sao thất bản, càng nói càng viển vông…

Tới lúc Tống Tam Thành lục ảnh trong điện thoại ra, cả sân nhà đã trầm trồ vì con gái ông bái được giáo sư nông nghiệp làm thầy, lại còn có bản lĩnh vay cả trăm triệu để đầu tư trang trại!

Tống Tam Thành: …

Thật lòng mà nói, ông cũng rất sốc.

Ông dám chắc cả làng này sống cả đời chưa ai từng thấy mười vạn tiền mặt một lần, mà giờ dám mơ tới hàng trăm triệu?!

Vay kiểu gì? Đến ngân hàng chỉ há mồm là người ta đưa tiền à?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1080-tinh-nghia-cua-ngo-loi-2.html.]

Sao càng không hợp lý lại càng có nhiều người tin nhỉ?

Mà cũng tiện thể… có vài người lúc này đang cau có nhai miếng khoai lang sấy, bứt rứt vì chẳng hiểu sao thời nay còn có cái món nhai không nổi như thế nữa.

Thế nhưng cái vị ngọt dẻo dai ấy, kết hợp với loại khoai lang sấy truyền thống vừa cứng vừa dai, lại thật sự khiến người ta cắn một miếng là không thể ngừng lại được.

Góc tường kia còn có hai anh bạn câu cá, đã bận rộn cả buổi sáng dựng máy quay, giờ đang nghiêng đầu nhai nhằn cái gì đó, nhìn một cái là biết đang vật lộn trong đau khổ.

Tống Tam Thành nhìn kỹ mới phát hiện ra, mỗi người đang cầm một hạt dẻ khô...

Người thật thà như ông không khỏi thấy tội lỗi.

Ờ thì... lần sau, lần sau mà nhà có tiệc tùng gì nữa, nhất định không để mấy món khó nhai thế này nữa đâu!

Còn trong phòng khách, bầu không khí lại là một thể loại khác hẳn.

Thế nào cơ à?

Không uổng chuyến đi này!

Tuy nói vậy có hơi phóng đại, vì mỡ heo cháy giòn chỉ ăn để nếm thử, không thể thật sự ăn no được, dù ngon cách mấy cũng sẽ ngán. Mà món đó chiếm diện tích nhiều, một chậu cũng chẳng có bao nhiêu, mọi người ăn được miếng gọi là nếm của lạ thôi.

Nhưng đám người ngồi sâu bên trong thì toàn là hàng ngày phải tập luyện thể lực, thế nên tranh nhau một hồi, ai nấy đều hớn hở hài lòng.

Thư ký Vương và lãnh đạo thì ngồi nhã nhặn ở một bên khác, lúc này cũng đã nếm đủ vị ngọt vị mặn, đĩa đã sạch trơn, nhưng vẫn cảm thấy không uổng chuyến đi này.

Cái cảm giác thỏa mãn mà đồ ăn vặt giàu calo mang lại, thật sự không có món cao lương mỹ vị nào so sánh được!

Cơ mà mấy người đã no nê, thì sau lưng họ, trên sofa vẫn còn tiếng ồn ào náo nhiệt:

“Tiểu Đỗ à, ta già rồi, sống chẳng còn được bao nhiêu năm nữa, giờ thứ gì ăn được cũng không còn nhiều…”

Bên kia thì có thanh niên đang cố gắng ngăn cản:

“Lão gia, thật sự không được ăn nhiều đâu, cái này không tốt cho sức khỏe…”

“Tiểu Vương à, cậu nói xem ta đối xử với cậu có tốt không? Ngay cả vợ ta còn không đi cùng, mà ta mang cậu theo đấy!”

“Lão gia, nói thật lòng nhé, nếu ông không đưa tôi theo, tôi cũng chẳng ra khỏi nhà được đâu…”

Rõ ràng mấy ông cụ nhỏ thó ấy, cùng với mấy cậu trợ lý trẻ tuổi của mình, đang đấu trí đấu miệng hết mình, từ dùng tình cảm để lung lay, đến giả bộ yếu đuối mong mỏi thương cảm…

Mọi người xung quanh nghe mà cười không ngậm được miệng, không nhịn được mà quay lại liếc nhìn.

Kết quả là, anh em trong hệ thống cảnh vệ lại ngồi thẳng tắp cả người lên.

Ờm… sao lại có cảm giác giống “người trong ngành” thế này?

Mà những người trong ngành này sao lại đi theo quy củ vậy nhỉ, mỗi ông cụ đều có một trợ lý riêng?

Thoáng cái, mọi người bắt đầu soi mấy ông cụ bình thường ấy, thầm suy đoán:

“Không biết là lãnh đạo về hưu từ hệ nào ra đây…”

Chậc!

Không thể nghĩ kỹ nữa.

Chứ nếu mà về hưu còn được phân vệ sĩ đi cùng, vậy thì cấp bậc phải cỡ nào đây?!

Ngay khoảnh khắc mọi người còn đang bối rối nhìn nhau, vài ông cụ "nhìn chẳng ra làm sao" kia đã ra tay nhanh như chớp, nhẹ nhàng giành được mấy miếng mỡ heo còn sót lại, mặt mày rạng rỡ sung sướng!

Thật ra lúc này lão Chúc và mấy người kia cũng đã ăn thỏa thích rồi, không phải thật sự thèm ăn nữa, chỉ là hiếm khi thấy cả đám người tranh nhau vui vẻ thế này, nên cũng ham vui chen vào giành chút thôi.

Ngay khoảnh khắc đó, góc phòng, nơi vị lãnh đạo đang yên lặng thưởng trà, đột nhiên phát ra một trận ho cực kỳ dữ dội!

“Khụ khụ khụ… ”

Lãnh đạo ho đến mức không thốt nổi nên lời!

Thư ký Vương, là người luôn kè kè bên cạnh, chẳng hiểu sao lại bỗng mất đi sự ăn ý thường ngày, quýnh lên hỏi:

“Ngài đừng gấp! Cần gì cứ nói, lấy giấy không? Hay để tôi lấy khăn lau cho ngài…”

Lãnh đạo nhìn sang, thấy mấy ông cụ kia còn đang tò mò quay sang ngó, liền càng ho gập cả người xuống…

Loading...