Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1081: Đường nhựa mới làm có dùng được không?
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:16
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra thì mấy người như lão Chúc đã nghỉ hưu từ nhiều năm trước rồi, thân thể họ cũng không cho phép tiếp tục làm việc nữa.
Nhưng mà... nhà tướng xuất hổ lang, con cháu mỗi người đều có thành tựu riêng ở những lĩnh vực khác nhau.
Trùng hợp thay, con trai của lão Dương từng là quân nhân, mà người hiện đang được thư ký Vương ân cần hỏi han, năm đó chính là người dưới quyền của anh ta, lại còn nhờ cơ duyên mà từng lên núi, may mắn gặp được một lần.
Nói thật, nếu là người bình thường, gặp một lần rồi thì cũng thôi, bao nhiêu năm qua chắc gì còn nhận ra nổi nhau.
Thế nhưng...
Lãnh đạo là lãnh đạo, chính là bởi vì họ có thể ghi nhớ mọi chuyện cần ghi nhớ mà!
Người đang “rốp rốp” nhai tóp mỡ trước mắt đây, chẳng phải chính là lão Dương đã già đi rất nhiều sao?!
Tuyệt đối không thể nhận lầm được!
Khó trách sao lại có cả lính cứu hỏa với cảnh sát vũ trang đến, mà khoan đã, chuyện này đâu có liên quan đến họ chứ?!
Hơn nữa cho dù có sắp xếp thì cũng không thể bỏ qua mình mà tự ý làm việc được, làm gì có cái lệ đó!
Mấy tiếng ho sặc sụa vừa rồi đúng là xé họng thật sự, mà thông tin nắm được thì lại ít đến đáng thương. Thế nhưng trong lúc ho, đầu óc của vị lãnh đạo này vẫn quay nhanh như chong chóng, giờ đây đã nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm rồi.
Một cái nông trường gia đình nhỏ xíu, thế mà lại có ngọa hổ tàng long!
Trong lòng ông ta không khỏi dâng lên một niềm vui, tuy rằng người làm việc thực sự sẽ không khoe mẽ để lấy công, nhưng là một người có tác phong mạnh mẽ và chăm làm việc thực tế như ông ta, cũng hy vọng cấp trên có thể nhìn thấy nỗ lực của mình.
Nói gì thì nói, đường nhựa mới làm có tốt không các lão lãnh đạo?
Tiếng ho sặc dần dần dừng lại, thư ký Vương bên cạnh như kiến bò trên chảo nóng cũng c.uối cùng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức dấy lên một nỗi lo sâu sắc.
Sao kỳ vậy? Mới có một chốc mà lại không nắm bắt được nhu cầu của lãnh đạo là sao chứ?!
Anh ta quay đầu nhìn nhóm lính cứu hỏa và cảnh sát vũ trang bên cạnh, lại nhìn đám người già trẻ phía sau lưng, rồi lại nhìn vị lãnh đạo trước mặt đang mỉm cười.
Ủa khoan, nụ cười này là kiểu mà lãnh đạo chỉ có lúc đưa ra quyết định lớn mới có mà!
Nhưng ăn một miếng tóp mỡ thì có thể ra quyết định gì lớn được chứ? Chẳng lẽ là chia phe mặn với phe ngọt?
Đang nghĩ vậy thì bỗng thấy lãnh đạo đột ngột bước ngang qua mình, c.uối cùng mỉm cười bước tới giữa đám người già trẻ, giọng nói rất nhỏ nhẹ, như sợ dọa người ta sợ vậy:
“Lão Dương, thật không ngờ lại gặp được ngài ở đây.”
…
Lão Dương đang hài lòng tự thưởng thức hương vị của miếng tóp mỡ c.uối cùng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người lạ, lại có cảm giác quen quen.
Khiến lão hơi ngẩn người: “Cậu là…”
“Ngài quên rồi à,” vị lãnh đạo lúc này biểu cảm y như một đứa cháu họ xa vừa rụt rè vừa thân thiết: “Tôi là Tiểu Tùng, trước kia từng theo con trai ngài, lãnh đạo Dương nhà mình, may mắn được lên núi một chuyến…”
Thái độ này, thể hiện còn xuất sắc hơn cả thư ký Vương nữa!
Nói thiệt, với thân phận hiện giờ của lãnh đạo, sao lại có thể cúi mình tự nhiên thoải mái như vậy được cơ chứ!
“Ồ ồ ồ!” Lão Dương nhớ ra rồi.
Làm chính trị đúng là nước sâu, con trai mình đã dẫn người ta lên núi, thì chứng tỏ là người nhà, lão Dương cũng thoải mái hơn hẳn:
“Cậu là Tùng Vân đúng không? Tôi nhớ ra rồi, cậu sao lại tới đây? Hơn nữa…”
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1081-duong-nhua-moi-lam-co-dung-duoc-khong.html.]
Lão Dương sắc bén đảo mắt nhìn quanh, xác nhận đối phương chỉ đi một mình cùng với thư ký, không khỏi bật cười:
“Còn giấu thân phận nữa hả?”
Lãnh đạo bật cười đáp lại: “Đầu năm nay, người bên cạnh tôi, Vương Thanh, vô tình mua được một gói trà, hương vị vượt xa tất cả các giống trà bản địa của tỉnh Ninh, thậm chí còn có nét riêng so với cả mười danh trà nổi tiếng.”
“Ngài cũng biết đấy, tỉnh Ninh mình không có ngành chủ lực nào rõ rệt, giờ lại tình cờ xuất hiện một loại cây trồng kinh tế xuất sắc thế này, sau đó tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn…”
Ông ta như hơi ngại ngùng nói: “Tôi từng đến một lần rồi, nhưng lúc đó sợ thông tin dưới cơ sở chưa rõ ràng, nên lén lút tới thăm dò một chuyến.”
“Lúc đó nhà này tưởng tôi là người phụ trách mua sắm bên đô thị, lần này tình cờ họ lại mời, tôi cũng mặt dày tới nữa.”
“Được được được!” Lão Dương mày giãn mắt nở, lúc này quay sang mấy ông già khác, lập tức đắc ý hẳn lên!
Nhìn xem, con mấy người không có cái phúc phận này chứ gì?
Nhìn xem, cấp dưới cũ của con trai tôi, bây giờ làm quan địa phương, lại biết nhìn từ việc nhỏ để thấy đời sống dân sinh, còn chịu đích thân đến khảo sát, không bày vẽ hình thức rỗng tuếch… Quả nhiên là người làm việc thực tế!
Rạng danh, thật sự rạng danh!
Thế là ông cụ cũng hồ hởi nói: “Làm tốt lắm! Xem thử có thể học hỏi, nhân rộng không, mà dù không được thì cũng đừng làm tổn thương lòng người nông dân.”
“Có kết quả gì, Tết năm nay lên núi uống chén trà với tôi, từ từ kể cho nghe.”
Lãnh đạo mừng rỡ hết cỡ, vừa định mở miệng thì bỗng thấy cô Hai và dì Cả lập tức xông vào phòng khách:
“Ăn xong hết chưa ạ?”
Ăn xong là đến lúc phải làm việc rồi, hai người này tay chân lanh lẹ, vừa thu dọn đĩa vừa lau bàn, đến cả bình hoa trên bàn cũng phải chỉnh lại cho ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc hẳn hoi!
Tên lắm lời Chu Tân lúc này c.uối cùng cũng hết đồ ăn để nhét miệng, vội vàng hỏi: “Cô ơi, để cháu dọn, cháu dọn… thịt heo bên ngoài chừng nào xong vậy ạ? Cô lo cái đó đi, chỗ tụi cháu không gấp.”
Dì Cả không biết mấy cậu trai trẻ như mấy con quạ vậy là giống loài gì, thấy họ được đưa vào phòng khách còn tưởng là bạn bè của Tống Đàm, lúc này liền vui vẻ nói:
“Lát nữa lãnh đạo thành phố bọn dì sẽ tới, đã có người gọi điện báo trước rồi, bảo bọn dì sửa soạn cho chỉnh tề, còn có truyền thông chụp ảnh nữa đấy…”
Tuy trong sân đã có khối người cầm điện thoại, máy quay chụp hình, nhưng dùng danh xưng “truyền thông chụp ảnh” trang trọng như thế, lại còn đi theo lãnh đạo thành phố, biết đâu chừng còn được lên đài truyền hình tỉnh Ninh ấy chứ?!
Trong lòng dì Cả vô cùng phấn khích.
Phải biết là, bà là người làm buôn bán vất vả kiếm tiền, kỳ vọng lớn nhất đối với con trai là mong Trương Yến Bình có thể thi được vào làm công chức, cái nghề vừa ổn định vừa không sợ nắng mưa!
Giờ thì lãnh đạo còn tự thân đến tận nơi, tuy thi công chức cũng không vì thế mà được cộng điểm, nhưng bà vẫn không kiềm được mà vui mừng!
Cũng may Chu Tân là một cậu trai rất hiểu chuyện.
Thấy người ta phấn khích vì lãnh đạo thì sao chứ? Lúc mình lập công được lên sân khấu nhận thưởng còn phấn khích hơn ấy, chuyện thường tình thôi mà!
Nghĩ kỹ lại, nếu lãnh đạo thành phố mà đến nhà mình, cha mẹ mình chắc chắn sẽ phóng to ảnh chụp chung rồi treo giữa phòng khách mới thấy yên tâm.
Lúc này trọng tâm vấn đề lại rơi vào một chuyện khác:
“Vậy lãnh đạo thành phố của dì là người thế nào ạ?”
Dì Cả nghĩ một chút: “Cũng được… nghe nói rất quy củ, bảng hiệu của chợ đầu mối bọn dì đều phải thay đồng bộ cả.”
“Ủa?” Nhân lúc lãnh đạo chưa đến, Chu Tân mạnh dạn hỏi đùa: “Vậy môi trường kinh doanh không bị bó buộc quá ạ? Có ảnh hưởng tới buôn bán không ạ?”
Dì Cả vừa lau sạch cái bàn trà trong phòng khách, lúc này không nhịn được bật cười: “Tụi bây trẻ con nói cái gì mà môi trường kinh doanh, bọn dì thì chỉ quan tâm có lời hay không, bán hàng mà, bảng hiệu có đồng bộ hay không cũng chẳng ảnh hưởng khách tới mua đâu.”
“Nhưng hồi trước lúc chợ đầu mối chưa chỉnh đốn, xe cộ đi lại loạn xạ, đường sá thì ổ gà lồi lõm hư hỏng tùm lum, giờ thì bằng phẳng hết rồi, nhiều bạn trẻ mỗi dịp lễ Tết còn thích tự lái xe đến dạo chơi, buôn bán còn tốt hơn cả trước kia nữa đó.”