Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1082: EQ vẫn hơi kém.
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:18
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ theo lời Chu Tân một chút, dì Cả xưa nay tiết kiệm cũng phải thừa nhận:
“Đúng là cũng tốn tiền thật đấy… mà cái biển hiệu này có cần thiết phải làm lại không chứ? Có ảnh hưởng gì đâu, chắc chắn, dễ nhận là được rồi.”
“Giờ làm cho đồng bộ hết, tốn biết bao nhiêu tiền, không ít người đến chợ còn loay hoay mãi không tìm ra được cửa hàng của ai.”
Làm buôn bán, dì Cả cũng có cái nhìn thực tế về thị trường, lời bà nói ra tuy không một mực ca ngợi, nhưng thật sự rất có giá trị tham khảo.
Giờ thì cô Haing bằng nhận xét, lời khen cũng đầy dụng ý.
“Nhưng người ta cũng làm việc thực tế thật đấy, nhìn con đường nhựa ngoài cổng xem, sửa đẹp biết bao nhiêu! Đàm Đàm nói hồi trước chở dưa hấu, phần gầm xe phải lót rơm hoặc phải đặt vào ghế sau trong thùng giấy.”
“Giờ thì không cần nữa, đường bằng phẳng thẳng tắp, làm vừa nhanh vừa tốt… chứng tỏ người ta là lãnh đạo mà làm việc phải suy xét ba phần, lo trước lo sau cho dân.”
Lão Dương im lặng nghe: …
Lãnh đạo và thư ký Vương ngồi nghe cũng im lặng: …
Thư ký Vương tức muốn ngất.
Gì thế này! Đường này rõ là do anh ta đích thân theo sát, sao công lao lại thành của thành phố hết vậy?! Thành phố Vân đúng là có kế hoạch sửa đường từ trước, nhưng ngân sách thành phố nghèo xơ xác, đào đâu ra tiền để khởi công? Không phải nhờ bọn họ làm cầu nối sao?!
Thư ký Vương không nhịn được liếc lãnh đạo một cái.
Chỉ thấy Tùng Vân vẫn điềm nhiên như thường, ngược lại còn mang nét hài lòng: “Nói vậy thì đúng là đã làm được việc thực tế, thế là tốt rồi.”
Lão Dương với mấy ông bạn già liếc nhìn nhau, cũng âm thầm gật đầu.
Ngược lại thì cô Hai vừa dọn xong nhà cửa, lúc này cười khà khà nói: “Ấy da, chị xem chị nói gì thế này, chẳng phải Ngô Lan nói cậu làm bên mua sắm của ban quản lý thành phố à? Nói năng cũng nên cẩn thận chút… em trai à, lần sau đừng nói vậy nữa, ảnh hưởng đến chuyện thăng chức đó!”
Chậc, kiểu bình luận lãnh đạo như thế, phải có quan hệ cỡ nào mới dám cứ thế làm ở ban mua sắm hoài được chứ? Khó trách Ngô Lan cứ tính đường xin điều về Ninh Thành…
EQ thế này thì vẫn còn kém lắm.
Lúc này, đến lượt thư ký Vương ho sặc sụa long trời lở đất.
…
Trong nhà rôm rả bao nhiêu thì ngoài sân cũng náo nhiệt bấy nhiêu.
Lâu lắm rồi nhà họ Tống mới được rộn ràng thế này, Tống Tam Thành bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn vui vẻ xuýt xoa: “Lần trước đông người thế này chắc là hồi Đàm Đàm thi đại học đấy!”
Nhà người ta có hai đứa con, thi cử, cưới xin, tiệc đầy tháng… nói chung việc vui nối tiếp việc vui, còn nhà mình thì… haiz!
Trước đây cứ nghĩ lần sau muốn náo nhiệt phải đợi đến lúc Đàm Đàm cưới về nhà, ai ngờ năm nay khác hẳn, s.ú.n.g trường đổi thành đại bác, cả nhà phất lên rực rỡ!
Nếu không như thế, Ngô Lan xưa nay tính toán chi li sao có thể chịu chi đậm thế này để mời khách, lại còn dùng toàn đồ tốt trong nhà?
Tống Đàm cũng là nghĩ cho cảm xúc của cha mẹ, nên mới chuẩn bị sẵn cả đồ ăn trên núi, cố gắng làm sao để vài ba năm sau mọi người vẫn nhớ mãi, mỗi lần nhắc đến là cha mẹ lại vui thêm một lần.
Bởi vì, làm cha mẹ, có đôi khi niềm vui chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lúc này ông mang gói thuốc quý cất kỹ từ lâu ra, bước vào nhà đưa cho lão Chúc và mấy người lớn tuổi: “Mấy bác còn nhớ không? Gói thuốc này là do bí thư Tiểu Chúc tặng cho cháu đó, nghe nói là mấy bác gửi… trời ơi… khách sáo quá rồi…”
Đây là thuốc tốt lắm đấy!
Nói đến mà Tống Tam Thành còn thấy ngại nữa là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1082-eq-van-hoi-kem.html.]
Ai ngờ lão Chúc đẩy ngay gói thuốc trên tay ông ra.
“Tôi không hút thứ này đâu!”
“Nhà cậu còn thuốc sợi không? Có thì cho tụi tôi xin ít, mình tự c.uốn!”
Tống Tam Thành bật cười: “c.uốn gì chứ? Các bác hút ống điếu khô không? Đàm Đàm mua cho ông nội mấy cái, để cả ở nhà đấy!”
Tốt quá tốt quá! Bao nhiêu năm rồi chưa được hút ống điếu! Lão Chúc mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, liên tục giục: “Mau đi, mau đi lấy!”
Tiện thể còn quay sang hỏi hậu bối nhà lão Dương: “Cậu này… Tiểu Tùng à, cậu có hút không?”
Lãnh đạo: …Hút!
Thư ký Vương nghe xong mà chỉ muốn ôm đầu.
Vì anh ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh lãnh đạo tay cầm cái ống điếu kia phì phèo hút thuốc sẽ như thế nào.
Tống Hữu Đức đang ở ngoài sân, vừa nghe nói mấy ông cụ muốn hút thuốc ống điếu, lập tức cũng không tiếc nữa, vội vàng về nhà nhét đầy thuốc sợi vào ống, lấy cả điếu sang, c.uối cùng cũng được dịp khoe khoang một phen!
“Đến đến đến, tôi nói mấy người nghe, cháu gái tôi làm nông ấy, đúng là khỏi phải bàn luôn!”
Lão Chúc vừa bốc một nhúm thuốc sợi nhét vào đầu ống điếu, vừa vụng về bật diêm đốt lửa: “Nói thật nhé, con bé này đúng là giỏi nhất hạng! Còn cái thuốc sợi này, hút vào rồi ấy, mấy thứ thuốc khác chẳng còn ra gì nữa… Anh bạn à, thật không giấu gì ông, tôi thật ra đã cai thuốc rồi.”
Hai cân thuốc sợi mà Tiểu Chúc gửi về, mọi người chia nhau ra, bây giờ vẫn còn lại nửa cân đấy!
Chỉ lúc nào vui lắm mới lấy ra hút cho đỡ thèm thôi, chứ thật ra là đã cai rồi.
Trong khi đó, Tống Tam Thành ôm cả giỏ chai rượu vào nhà, vừa lôi ra mấy chai rượu ngon nhà mình, vừa cảm kích nói với lão Chúc: “Bác Chúc à, bác nhận ra chai Mao Đài này không? Là do bí thư Tiểu Chúc nhà bác mang đến đó… Trưa nay mấy bác uống với cha cháu mấy ly nhé!”
Nhà lão Chúc rượu chất thành đống rồi, chả thèm mấy chai này, lúc này chỉ buột miệng hỏi: “Sao không uống rượu nhà cậu? Loại hôm trước ấy, với cả loại mà Chúc Quân gửi về ấy… ôi chao! ôi chao!”
Nghĩ tới hương vị của mấy chai đó, với cả mấy chai còn chưa kịp cướp được, mấy ông già lửa ghen lập tức bốc lên, nhìn chằm chằm vào lão Chúc.
Tống Tam Thành lại khổ sở nói: “Ây, rượu đó lần trước mình uống rồi còn gì? Dễ say lắm… Đàm Đàm nói rồi, hôm nay mỗi người chỉ được một lạng thôi.”
Lão Chúc: …Chậc!
Một lạng! Chưa đủ ướt mép nữa là!
Thao Dang
Chu Tân cũng chen vào: “Ông ơi, rượu gì đấy, thuốc gì đấy? Các ông còn có bàn nhậu riêng ạ…”
Mấy ông già cộng thêm mấy thanh niên còn chưa biết chuyện gì cũng rôm rả trò chuyện, trong khi đó Tống Tam Thành dọn xong trong nhà, vội vã chạy ra ngoài.
“Mao Trụ, trưa nhớ bưng khay đấy nha!”
“Chu Thuận Thủy, anh cũng đi bưng khay luôn!”
“Tam Thành này, anh đãi liền mười sáu bàn, sao không làm tiệc xoay vòng đi! Mình ăn hai đợt chứ!”
Tống Tam Thành đắc ý: “Hôm nay có hai đầu bếp, bếp nhà tôi lại rộng, lo được!”
Còn ở bên kia, Bí thư Tiểu Chúc lại gọi Kiều Kiều tới: “Tạm dừng livestream đi, em đi kiếm mấy cái giỏ trái cây nhỏ, đựng dâu tây đầy hai giỏ, không dùng hộp đóng gói, lấy mấy cái rổ nhựa bình thường ấy.”
“Còn dưa leo, ớt với mấy món rau ăn được, cũng gom đầy một sọt, nhớ nha, dùng giỏ tre, loại cũ cũ! Đừng dùng sọt nhựa. Lát nữa tặng cho lãnh đạo mang về!”
Lãnh đạo không nhận quà, nhưng mấy thứ rau trồng nhà làm, với mấy món như khoai sấy, mễ can “cũng chẳng đáng mấy đồng”, bản thân lãnh đạo đã chịu tới đây thì chính là một tín hiệu rồi… Rất xứng đáng!
Nghĩ ngợi thêm, cô còn dặn: “Chuẩn bị dư ra hai giỏ nữa, lỡ đâu không chỉ có một người thì sao! Lễ nghi chu đáo chẳng ai trách cả!”