Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1084: Lãnh đạo thành phố đến.

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:23
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần tới trưa, bà con lối xóm đã giúp dọn dẹp cả buổi sáng, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ rồi, sao vẫn chưa dọn cơm?

Bình thường thì chẳng ai gấp, dù sao mùa đông cũng rảnh rỗi việc đồng áng, nhiều người mới đi làm thuê về, ăn trưa lúc nào cũng không sao cả.

Nhưng mấy ông cụ như lão Chúc thì sốt ruột lắm!

Họ là người từng ăn của ngon vật lạ rồi, hôm trước cũng từng được nếm qua rượu ngon đồ ngon. Mà bây giờ trong bếp thịt kho tàu đang sôi ùng ục thơm phức, ông cụ lén lút vào bếp định nếm một miếng, kết quả lại chẳng ai cho!

Đến mức lão Lý bên cạnh cũng chịu không nổi mà tức giận: “Làm ra mà không cho ăn, lại còn thơm như vậy! Nếu ở trên núi mà được ăn ngon thế này, tôi có chạy xa xôi tới đây làm gì?!”

Tình cờ Tống Tam Thành đang vào nhà lấy bếp cồn nghe thấy, liền tò mò hỏi: “Mấy bác ở trên núi không nuôi heo à? Chà, quản lý c.h.ặ.t thật đấy!”

Câu này vừa nói ra, mấy ông cụ lập tức im bặt.

Bên cạnh, Tùng Vân và thư ký Vương đang rót nước pha trà thì vội giả bộ không nghe thấy gì.

Nhưng tên lắm lời Chu Tân thì lại chẳng biết gì, lúc này đang say sưa hít hà: “Chú ơi, khi nào ăn cơm thế ạ? Thịt gì mà thơm dữ vậy trời……”

Vừa nói vừa hoàn toàn quên béng đi đám chó của mình, đến hai chiến sĩ cảnh vệ đứng gần đó cũng tạm thời quên mất nhiệm vụ.

Bởi vì bếp lò quê nấu nướng, hương món ăn lan tỏa khắp cả sân, ai mà còn nghĩ đến nhiệm vụ gì khi đang chảy nước miếng cơ chứ!

Tống Tam Thành đành phải giải thích: “Trưa nay lãnh đạo thành phố tới, mấy món ngon c.uối cùng phải đợi người ta đến mới đem ra… đói thì ăn chút đồ ăn vặt trước đi!”

Thật ra thì… không đói.

Chỉ là… thèm.

Đừng nói đâu xa, chỉ tính mấy món ăn vặt nhà họ Tống thôi, mà trăm người cùng xông vào gặm “rào rào”, nguyên một bao mễ can cũng bị ăn sạch trơn……

Ai mà đói?

Chẳng có ai đói cả!

Ngoài sân, mọi người đang giúp kê bàn xếp ghế cũng không đói!

Chỉ biết là mấy món ăn vặt này thực sự quá ngon! Rõ ràng không phải hàng bình thường.

Ví dụ như mấy lát bí đỏ dẻo mềm vừa miệng này, ăn rồi không thể dừng lại, ai nấy vừa nhấm nháp vừa lẩm bẩm, lòng thầm nghĩ: có tiền vẫn tốt thật!

Nếu ai cũng có vài trăm triệu như Tống Đàm, thì họ cũng có thể mua công thức làm món bí đỏ khô này ngon thế, rồi mang đi bán luôn……

Nhưng nhìn lại thì, nhà họ Tống thịt heo không bán, bí đỏ khô cũng chẳng bán, rõ ràng là… không thiếu tiền!

Vừa ăn vừa nói chuyện, nhiều người bất giác nghĩ đến chuyện nhà mình, lòng cũng bỗng xao động.

Cùng lúc đó, mọi ánh mắt mong đợi c.uối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe sáng bóng xuất hiện ở c.uối con đường.

Tài xế bước xuống xe trước, lúc quay lại mở cửa xe, chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ xa.

Còn có tiếng… xe ba bánh lạch cạch?

Chưa kịp để người trong xe bước xuống, đã thấy một cậu thanh niên phóng như bay tới, rồi lướt qua bên cạnh, vừa chạy vừa hét lớn:

“Công chúa! Công chúa ơi!”

Vị lãnh đạo thành phố, Vương Sâm, vừa bước xuống xe: …??? Công chúa gì cơ?!?

Thư ký: …Cái quái gì vậy? Lúc nãy chạy qua đường còn thấy đó là một cái xe ba bánh đỏ cũ mà? Có thấy công chúa nào ngồi đâu?

Còn chưa kịp hỏi, thì lại thấy bên cạnh “vù vù vù” thêm mấy thanh niên khác chạy ùa ra!

Mắt ai nấy cũng đỏ hoe, tiếng gọi nghẹn ngào cảm xúc, bất ngờ và vui mừng giao nhau trên khuôn mặt, c.uối cùng đồng loạt vang lên thành tiếng gọi:

“Đa Đa! Đa Đa, anh tới đây rồi!”

“Là anh đây, Anh Tuấn đây! Em còn nhớ anh không?!”

“Thương Nhĩ! Thương Nhĩ, anh tới thăm em nè! Bảo Bảo, em dạo này sống có tốt không… ”

Tiếng c.uối cùng gào lên tới đây thì… nghẹn lại.

Không chỉ người đó, mấy thanh niên vừa lao tới đều im lặng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1084-lanh-dao-thanh-pho-den.html.]

Chiếc xe ba bánh mang mùi hơi… khó tả kia từ từ dừng lại ven đường, mọi người mới nhìn thấy rõ, thì ra phía sau thùng xe có bốn con ch.ó to tướng đang ngồi!

Còn lý do tại sao mọi người lại im lặng…

Chỉ cần nhìn vào bốn con ch.ó kia, lông mượt bóng bẩy, thậm chí còn có hơi… phát tướng, thế này mà nói là sống không tốt thì ai tin cho nổi?

Một con ch.ó sói lông xám đeo mặt nạ mắt bạc, trông oai nghi phong độ vô cùng.

Một con Đức mục sau khi xuống xe, chân trước hơi khập khiễng.

Còn có một con Labrador béo ụ, toàn thân lông vàng nhạt bóng mượt đến mức dưới ánh nắng như muốn phản quang!

Có thể thấy, mỗi lạng mỡ trên người nó đều… không ăn uổng chút nào.

Con c.uối cùng thân hình nhỏ hơn, nhưng lúc chạy thì hai tai cứ phấp phới, chính là một chú Springer, giống chó khá hiếm thấy.

Lúc này, mấy con ch.ó ấy đang vẫy đuôi, ư ử gầm gừ, sủa rối rít, phấn khích nhảy nhót quanh đám thanh niên. Rõ ràng, cảm xúc dâng trào đâu chỉ có con người.

Chúng rạng rỡ, lanh lợi, lông bóng loáng, trong chốc lát đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Thao Dang

Đặc biệt là con Labrador hơi mập kia.

Nó còn đeo một túi gấm màu xanh rêu quanh cổ, phối hợp với màu lông vàng nhạt của nó, trông sang trọng không biết bao nhiêu cho vừa.

Lúc này nó cứ nhẹ nhàng cắn tay người đàn ông trước mặt, đối phương vuốt đầu nó, không kiềm được vành mắt đỏ hoe. Rồi anh ta ngồi xổm xuống, mở túi gấm, lôi ra một chiếc khuy áo.

Khoảnh khắc đó, anh ta khựng lại.

Sau đó “phụt” một tiếng bật cười.

Cảm xúc bồi hồi và vui mừng hòa lẫn khiến ánh mắt anh ta dâng trào nỗi xúc động sâu sắc:

“Đa Đa, mày vẫn luôn nhớ tới anh ấy nhỉ.”

“Gâu!”

Con Labrador mập rung người sủa một tiếng, rồi lại ưỡn n.g.ự.c ra hiệu cho anh ta nhét chiếc khuy lại vào túi gấm.

Cảnh tượng lúc này náo nhiệt vô cùng, mọi người vây lại xem chuyện vui, tạm thời không ai để ý tới chiếc xe đi liền ngay sau xe ba bánh kia.

Cho đến khi phía sau lại xuất hiện một chiếc xe gắn máy quay trên nóc, theo sau là một chiếc xe mang biển số tỉnh Ninh chậm rãi dừng lại, từ trong bước ra một thanh niên trẻ.

Cậu ta vừa xuống xe đã cười lớn:

“Được được được! Ngô Lôi! Kỹ thuật chạy ba bánh của cậu khá đấy! Lên dốc xuống đèo mà vẫn vững tay, suýt chút tôi theo không kịp, máy quay theo sau còn kẹt ở chỗ giao lộ mãi không ra nổi!”

Dù có làm đường nhựa đi nữa, đường làng vẫn là đường làng, hai xe suýt va nhau ở khúc không tiện tránh, may mà không xước sơn.

Thanh niên kia, Trương Thần, vừa dứt lời thì đột nhiên sững người:

“Ủa? Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế? Hôm nay ăn ngoài sân à?”

Anh chàng liếc quanh, hứng thú dâng trào:

“Bạn tôi bảo nhà họ tổ chức tiệc cưới, sân không đủ rộng, lại sát đường cái. Thế nên họ bày bàn ăn bên lề đường, có xe chạy qua thì bê bàn tránh ra, xe đi rồi lại bê vào…”

Chưa nói xong thì đám đông phía trước bỗng có một cô gái trẻ, dáng vẻ gọn gàng lanh lợi chen ra.

Ánh mắt cô đảo qua một vòng người, c.uối cùng khóa c.h.ặ.t vào chiếc xe đi đầu, mắt sáng rực!

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Bí thư Tiểu Chúc vội chạy lên: “Lãnh đạo, ngài xem… bọn tôi còn đang tính lát nữa mới đón ngài, chưa ai ra đón thật thất lễ quá… Mau mau mời vào! Bàn tiệc đã sắp sẵn hết rồi.”

Chỉ có hai người, ăn mặc cũng rất kín đáo.

Dù đã thấy xe truyền thông theo sau, nhưng bí thư Tiểu Chúc rất nhanh nhạy nhận ra vị lãnh đạo này không muốn gây quá nhiều chú ý.

Chỉ là… dù dặn dò kỹ lưỡng bao nhiêu, cũng không ngờ họ lại xuất hiện chung với Ngô Lôi, người vừa xong việc xúc phân bò!

Thành ra… bị ngó lơ cả một lúc lâu, nghĩ tới cũng hơi xấu hổ.

Loading...