Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1085: Nếm thử khoai lang khô.

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:25
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải nói thật, trong lòng vị lãnh đạo cũng hơi không thoải mái.

Chẳng rõ là vướng ở đâu, nhưng tóm lại thấy là lạ. Tuy nhiên, Vương Sâm tự nhận mình là người có chí hướng, từ khi nhậm chức đến nay đã mạnh tay cải cách, đưa ra đủ loại yêu cầu.

Hiệu quả thế nào thì chưa bàn, nhưng tâm huyết với việc phát triển kinh tế địa phương thì là thật.

Lúc này, người nhà họ Tống trước mặt, cộng thêm streamer Kiều Kiều, hiện là influencer hàng đầu trong khu vực, đã trở thành nhân vật đứng đầu vượt trội!

Người ta đã mời rồi, ông ta cũng mỉm cười khách sáo: “Chà, nhìn chỗ mình đông vui quá nhỉ!”

“Đúng vậy!” Bí thư Tiểu Chúc vội vàng nhiệt tình dẫn người vào sân: “Vừa rồi mấy chú chó kia là chó nghiệp vụ đã giải ngũ từ tỉnh lỵ, mấy cậu thanh niên đó là lính cứu hỏa và cảnh vệ đến thăm lại…”

Nói tới đây, lãnh đạo liền hiểu ra.

Thậm chí còn thấy bất ngờ, vài con ch.ó giải ngũ mà có cả nhân sự chính quy tới thăm, chứng tỏ nhà này có mối quan hệ không tầm thường!

Tốt! Tốt lắm!

Đang trò chuyện thì Ngô Lan bưng lên hai chén trà, là trà thượng hạng đặc biệt chọn, toàn búp non, giữa mùa đông mà hương thơm thanh nhã đến mức dường như tách biệt hẳn với mùi thịt rau đậm đà trong sân.

Lãnh đạo lập tức tỉnh cả người: “Loại trà này…”

“Nhà trồng, nhà trồng đấy ạ!” Ngô Lan lén đánh giá vị lãnh đạo trước mặt, trên mặt rạng rỡ hồng hào… trời ơi trời ơi, lãnh đạo cấp cao đến nhà, lát nữa mà xin chụp tấm ảnh rồi treo lên tường thì biết bao thể diện cơ chứ!

Ngay sau đó, Tống Tam Thành cũng bưng tới một mâm đồ ăn vặt: “Mời lãnh đạo ăn lót dạ trước ạ, cơm sắp được dọn rồi.”

Lãnh đạo hơi sững người.

Tức là, nhiệt tình thì nhiệt tình thật, chân chất cũng rõ là chân chất, nhưng mà… cái mâm kia toàn là mễ can, mễ hoa, khoai lang khô, hạt dẻ…

Mà ăn cái này lại còn có truyền thông ở đó, liệu có mất mặt quá không?

Bí thư Tiểu Chúc suýt nữa không nhịn được bật cười!

Thao Dang

Cũng không trách được Tống Tam Thành không chuẩn bị gì khác, thật sự là mấy miếng tiêu diệp tử kia đã bị cả trăm người ăn gần hết, giờ mang ra toàn món được gọi là "sạch sẽ, đàng hoàng".

Cô vội đưa tay định gạt cái mâm sang bên.

Ai ngờ cô vừa nhích, lãnh đạo cũng động.

Nông dân người ta đã đích thân mang lên, lãnh đạo cũng phải nở nụ cười vui vẻ, đưa tay, suy nghĩ một giây, c.uối cùng chọn một miếng khoai lang khô xoắn lại, khô khốc mà trông có vẻ an toàn, lịch sự:

“Cảm ơn, cảm ơn, cái này… ôi chao! Đây chẳng phải là món khoai khô hồi nhỏ mình vẫn ăn đó sao!”

Mọi người xung quanh tấm tắc khen ngợi, không ai bắt bẻ xem hồi nhỏ lãnh đạo có thật từng ăn chưa, quê ông cũng đâu phải ở vùng này.

Chỉ có cậu thư ký bên cạnh là hơi muốn nói lại thôi, nếu không nhầm, loại khoai lang khô màu vàng xám, cứng, xoắn xoắn này… thật ra ăn rất khó…

“!”

Khoảnh khắc tiếp theo, miếng khoai vào miệng, nét mặt lãnh đạo bỗng trở nên méo mó.

Cái quái gì thế này? Sao lại khác hẳn với loại khoai lang khô màu cam mềm dẻo, ngọt dịu mà mình từng ăn?! Sao lại cứng thế?!

Giờ đang trong miệng, làm sao đây? Nhè ra thì mất mặt quá…

Má ông ta hơi phồng lên, quay sang nhìn cậu thư ký đang ngơ ra bên cạnh, rõ ràng cả hai cùng rơi vào bài toán khó nhất trong sự nghiệp!

Ngay khoảnh khắc đó, bí thư Tiểu Chúc phản ứng cực nhanh, lập tức rút ra một tờ khăn giấy:

“Lãnh đạo, trông ngài có vẻ hơi ho, chắc ngoài trời lạnh quá phải không ạ? Mau vào nhà đi, trong nhà có sưởi đấy!”

Vừa nói vừa nhanh chóng dịch người chắn đường truyền thông.

Lãnh đạo nhận lấy khăn, khẽ ho hai tiếng, rồi vờ như chẳng có gì, nhẹ nhàng ném tờ giấy vào thùng rác gần cửa phòng khách.

Ngay sau đó, bí thư Tiểu Chúc liền chặn ở cửa, nhỏ giọng nói với đội truyền thông: “Tạm thời đừng vào quay nữa nha…”

Sao mà được?

Tụi tôi còn phải quay cảnh lãnh đạo dùng cơm nữa chứ!

Lãnh đạo khựng lại: “Sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1085-nem-thu-khoai-lang-kho.html.]

Bí thư Tiểu Chúc do dự một lát: “Ý em là, phòng khách nhỏ quá, kê không được nhiều bàn, nếu mang thiết bị vào sẽ cản trở việc dọn món…”

“Thế thì có sao đâu!”

Lãnh đạo nâng chén trà, cả người thư thái hẳn lên: “Tiệc sát trư thái mà, phải ăn cùng bà con mới thấy cái không khí rôm rả chứ! Tôi thấy nha, trong nhà cũng chẳng cần bày bàn đâu, mình cứ ra ngoài ăn cùng mọi người đi!”

Ông ta nói xong, còn tự cảm thấy mình rất thân thiện, lúc này còn khẽ mỉm cười.

Ngay khoảnh khắc sau đó, bỗng nghe có người nói:

“Thế thì không tiện lắm đâu, Tiểu Vương à, cậu ra ngoài đi, tụi tôi già cả rồi, vẫn muốn yên tĩnh một chút, ngoài kia ồn ào quá!”

Ai vậy?

Lãnh đạo và thư ký đồng loạt ngoảnh đầu nhìn sang, khoảnh khắc tiếp theo như có lò xo bật dậy, cả hai lập tức đứng phắt dậy:

“!!!”

Không phải chứ?! Nhà này sao vậy hả?!

Vừa nãy còn lấp l.i.ế.m bảo là mấy người lính kia đến thăm chó nghiệp vụ giải ngũ, sao không nói rõ là vì công tác “bảo mật an toàn” của lãnh đạo tỉnh Ninh mà tới?!

Quá đáng thật rồi!

Mà nhìn người ta ngồi dựa ghế sofa nãy giờ không nói lời nào, rõ ràng là… đang đợi mình mà!

Hóa ra cú vấp nghề nghiệp lớn thứ hai sau miếng khoai khô, lại nằm ngay đây!!

Thực ra, Tùng Vân cũng không muốn nói câu kia.

Với một lãnh đạo từng đi lên từ c.uộc sống gian khổ, ông ta thật sự không quan trọng ăn ở đâu.

Nhưng ông ta không để tâm, chứ mấy ông cụ kia cứ nháy mắt ra hiệu liên tục, làm sao ông ta giả vờ không thấy được?

Với các cụ mà nói, ăn tiệc ngoài sân thì đúng là rôm rả, nhưng khổ nỗi xung quanh toàn ống kính máy quay, mà ở trong nhà thì còn có thể vừa ăn dâu tây, vừa nhâm nhi chút rượu nhẹ, c.uốn điếu thuốc…

Ra ngoài làm sao mà được?!

Phải trốn trong nhà mới ổn!

Chẳng qua là, mấy ông cụ chẳng quen biết lãnh đạo thành phố, nhưng “Tiểu Tùng” thì chắc chắn là biết. Thế là lôi Tiểu Tùng ra nói giùm!

Mà quả nhiên, Tiểu Tùng vừa nói xong thì… tình thế xoay chuyển ngay!

Thật lòng mà nói, ông ta cũng hơi ấm ức, tên Tiểu Vương này, tới thì tới đi, còn phải chọn đúng lúc tới nữa chứ! Giờ đã mười một giờ rưỡi mà vẫn chưa được dọn cơm, lát nữa chẳng lẽ để bụng sôi lên vì đói?!

Còn lúc này, lãnh đạo thành phố Vương Sâm, vốn vì c.uối năm bận việc mà không ưu tiên tiệc sát trư thái, giờ thì chỉ muốn ôm mặt khóc.

Ông ta nhìn sang vị lãnh đạo tỉnh mặc áo giản dị bên kia, lại nhìn sang vị thư ký Vương quen mặt bên cạnh, c.uối cùng đành nặn ra một nụ cười:

“Phải, phải, ngài nói rất đúng. Tôi thì thích náo nhiệt, lát nữa ra ngoài ăn cùng bà con. Ngài ở đây nghỉ ngơi nhiều một chút…”

Vừa nói vừa thấy lòng mình đắng nghét:

Cái gì thế này trời ơi!

Trong nhà nhiều người thế này, lãnh đạo lại không muốn phô trương, mình cũng không dám nói thêm lời nào, đành mập mờ cho qua.

Nhìn quanh một vòng, mấy người đang bận bày bàn chắc là họ hàng nhà này, ba chiếc bàn trong phòng hẳn là dành riêng cho lãnh đạo và mấy ông cụ trong nhà…

Còn mấy người khí chất kín đáo, dáng đứng thẳng tắp đang đứng trong phòng… sao thấy quen quen…

Ơ?

Vương Sâm bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, lại quay nhìn mấy ông cụ, chẳng nhận ra ai cả.

Nhưng trong lòng cứ như có trống đánh “thình thịch”.

Ngay lúc ấy, một ông cụ uống một ngụm trà, rồi đưa chén cho người trẻ bên cạnh:

“Rót thêm chút nữa đi.”

Vị lãnh đạo tỉnh liền lập tức đưa tay ngăn lại, lời nói vừa chu đáo vừa tinh tế:

“Lão gia, mình để lát nữa uống tiếp nhé, không lại ảnh hưởng giấc ngủ đấy. Trưa còn có canh gan heo nữa, giữ bụng lại một chút đã ạ…”

Loading...