Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1089: Bắt đầu lo lắng.
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:36
Lượt xem: 180
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng ôm ấp một giấc mơ tươi đẹp, Lục Tĩnh vừa nhai cơm cháy vừa cảm thấy ngọt ngào!
Dù con trai bà vẫn đang độc thân thật đấy, nhưng nhìn kiểu như Tống Đàm thì chẳng thiếu gì cả, cũng chưa chắc đã để mắt đến đâu! Nghĩ vậy, bà vừa ăn vừa nhìn sang cô gái đang ăn cơm tì tì ở bàn khác.
Cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa, trông chắc chỉ hơn hai mươi, da không trắng bằng Tống Đàm nhưng cũng mịn màng sạch sẽ, tướng mạo cũng rất thanh tú...
“Cô này cũng là người nhà mình à?” Bà quay sang hỏi Ngô Lan.
Chưa đợi Ngô Lan trả lời, dì Cả đã cười tươi như hoa:
“Đây là bác sĩ Tiểu Quách ở làng mình! Cô ấy giỏi lắm, y thuật rất tốt, lại còn cực kỳ xuất sắc, chỉ lớn hơn nhà Yến Bình ba tuổi thôi!”
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn qua bên, ánh mắt ngọt ngào như chảy ra được mật ong.
Phải biết rằng mùa hè vừa rồi, lúc Trương Yến Bình nói là có cô gái mình thích, bà mừng đến phát điên, về nhà lôi chồng, Trương Hồng, ra lật tung gia sản cả đêm!
Không giấu gì, đến cả chuyện cháu trai cháu gái tương lai học mẫu giáo nào, ai đưa đón mỗi ngày… bà đều tính hết rồi!
Sau đó Ngô Lan gọi điện nói có thể là bác sĩ Tiểu Quách, bà nghĩ ngay đến câu “gái lớn hơn ba tuổi là bọc vàng”, trong lòng vui sướng không thôi.
Thế mà rồi thì sao!
Chuyện mùa hè vừa lóe lên, đến mùa thu đã chẳng còn chút động tĩnh nào, hỏi thì chỉ nói Tiểu Quách bận lắm, đang nhào viên thuốc...
Cũng không phải nói dối, Tiểu Quách quả thật đang nhào thuốc, mùa thu này quả kim anh tử được mùa, tiền thu vào nhiều đến mức cô còn không kịp đếm, nhào thuốc suốt ngày đến nỗi tay sắp hóa thành “thiết sa chưởng” luôn rồi…
Nói ra thì tuy chi phí nguyên liệu đội lên mấy lần, nhưng chỉ nửa năm nay, cô đã kiếm được số tiền bằng hai năm trước cộng lại!
Vậy mà năng suất còn chẳng theo kịp!
Nhưng dù bận đến đâu, dì Cả đây chẳng phải cũng từng trẻ trung?
Người ta đang yêu thật lòng, nửa đêm hai ba giờ còn muốn gọi điện thủ thỉ một chút nữa là...
Lại nhìn cái kiểu ấp úng của Trương Yến Bình, dì Cả còn không hiểu gì à?
Chính là tình đơn phương!
Mà cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt đó, nhìn cái bộ không có tâm của nó, có khi còn chưa có nhiệt tình ấy chứ!
Tám chín phần là lấy người ta ra làm bia đỡ đạn rồi!
Cũng may là cô gái người ta không biết, chứ nếu biết rồi thì một gậy tre cũng đủ quất văng ra ngoài!
Nhưng cũng bởi từng có hiểu lầm thế, trong lòng dì Cả vẫn cứ canh cánh chuyện này. Giờ thấy Lục Tĩnh hỏi, bà lập tức căng thẳng hẳn.
Không nói đâu xa, con trai nhà người ta đúng là trắng trẻo tuấn tú, ngũ quan sắc nét như tranh vẽ!
Đẹp đến mức thô như dì Cả đây mà cũng thốt ra được bốn chữ văn vẻ!
Nhưng mà đẹp mấy thì cũng là người độc thân.
Mà độc thân thì... nguy cơ lớn lắm chứ!
Dì Cả vừa nghĩ đến bác sĩ Tiểu Quách, đã vội lên tiếng ngay.
Lục Tĩnh thì thật ra không có ý gì sâu xa, chẳng qua bàn này toàn là người nhà họ Tống, bà thấy tò mò thôi.
Bác sĩ Tiểu Quách nuốt miếng thức ăn xong, cũng mỉm cười nói:
“Dì ơi, cháu là Quách Đông, là bác sĩ ở làng mình ạ.”
Dì Cả cứ ngây ngốc nhìn cô, thầm nghĩ cô gái tốt như vậy, làm sao mà lại thích con trai mình trông cứ như xã hội đen được chứ?
Bà lập tức thấy buồn bã.
Thấy tình hình như vậy, Lục Tĩnh còn gì không hiểu?
Thương thay tấm lòng cha mẹ, có con trai độc thân là lo ngay ngáy à!
Lúc này bà lại nhìn ra ngoài:
“Anh họ nhà Tống Đàm không vào đây ăn cơm sao?”
“Có gọi rồi.” Ngô Lan đáp:
“Cậu ấy muốn ngồi uống rượu với bạn, chắc mấy chuyện của người trẻ khó nói ở trong nhà, nên phải ra ngoài ngồi…”
Nhưng mà bàn ngoài kia cũng rôm rả lắm, ông chủ Thường, lão Triệu… đều là những người buôn bán, hai cậu thanh niên cứ nghe ké cũng coi như học hỏi thêm kiến thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1089-bat-dau-lo-lang.html.]
Tống Đàm lúc này vui vẻ nói:
“Mẹ à, con thấy gần đây anh Ngô Lôi nhà mình chững chạc hẳn lên, cứ đà này, đến sang xuân năm sau, có khi thật sự có thể phát triển được cái nghề nuôi bò ở nhà đó.”
Ngô Lan cũng nhìn ra ngoài, khẽ thở dài một hơi, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ vui mừng:
“Cái thằng Lôi Lôi nhà mình ấy mà, vốn có nền tảng tốt, nhưng lại hay bị lung lay, không kiên định, người khác làm gì, nói gì, nó đều dễ bị ảnh hưởng theo.”
“Thật ra thì giờ nó tự nuôi bò, ngày nào cũng học hỏi, xem tài liệu, lòng dạ cũng yên ổn lại, trông còn ra dáng người lớn nữa!”
Nói thật thì cũng nhờ anh chị Hai của bà vẫn còn ở nhà giữ vững sản nghiệp, nếu không thì Ngô Lan cũng chẳng tiện nói câu này.
Bàn ăn toàn người quen, ai nghe đến câu này cũng bật cười, rõ ràng ai cũng từng có ấn tượng sâu sắc với cái tính “gió thổi là bay” của Ngô Lôi.
Chỉ có cô Hai, tâm trí bà lại đặt hết vào... bữa cơm hôm nay.
Không phải vì món ăn ngon tới mức nào, mà là…
Thao Dang
“Bữa này làm ra, chắc tốn tiền lắm nhỉ!”
Bà quá biết giá rau bên nhà em trai mình, rau cải mà 20 tệ một cân, còn thịt heo thì chắc cũng bảy tám chục một cân rồi, mà bàn tiệc kiểu này có tới mười lăm, mười sáu bàn...
Trời ơi trời ơi!
Cô Hai chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đau cả gan ruột, cảm giác như là tiền ăn ba năm của cả nhà bà đều đội nón ra đi rồi, đau lòng không để đâu cho hết!
Nhưng bữa này không phải bà mời, món ăn cũng không phải bà nấu, giờ bà chỉ còn cách duy nhất là... cố vớt vát phần nào:
“Cái đó… Ngô Lan à, lát nữa chị ra thu dọn rau nhé, nếu có món gì còn sạch sẽ thì để chị gói về ăn.”
Ngô Lan bất đắc dĩ nói:
“Chị à, chị nhìn xem bàn mình đây, còn lại được bao nhiêu đâu?”
Mọi người ăn rất đàng hoàng, không đến mức bừa bộn, nhưng rõ ràng là không còn gì nhiều. Với mấy món còn sót ở đáy đĩa thế này, dù có tiết kiệm cỡ cô Hai cũng chẳng thèm lấy.
Tống Đàm thì hiểu rõ mạch suy nghĩ của cô Hai, lúc này liền tươi cười nói lời an ủi:
“Cô à, đừng vội, cơm thừa canh cặn thì để cho mấy chú chó ăn... còn cô với dì Cả, dượng Cả nữa, lúc về mỗi người mang một cái chân giò heo, rồi cắt thêm mấy lát thịt nữa.”
“Về nhà cô muốn ăn từ từ thế nào cũng được hết.”
Cô Hai ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu:
“Cô không lấy chân giò, đừng đưa cho cô chân giò, toàn là xương to, ăn không sướng, hay là cho thêm ít thịt đi!”
Bà rất có kinh nghiệm:
“Thịt mang về chần qua nước nóng cho săn lại, thái mỏng ra, rồi xào với tương, thêm rau củ nấu thành một nồi, vừa thơm vừa đưa cơm, lại còn ăn được lâu nữa!”
Thậm chí càng nấu càng ngon, càng ninh càng thấm vị.
Vừa dứt lời, liền nghe ông chú Bảu hừ một tiếng:
“Trâu gặm mẫu đơn.”
Cô Hai thì thừa biết mình là kiểu gì, lại còn nhớ rõ chuyện ông lão này không cho Kiều Kiều căn nhà, dù Kiều Kiều cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nhưng mà…
Cô Hai vẫn ngoan cố cãi lại:
“Trâu gặm mẫu đơn thì đã sao ạ? Bán mẫu đơn đi, con mua được bao nhiêu cỏ ngon cho bò ăn! Mà bò còn ăn đến vui tai vui mũi nữa cơ, đúng không Tống Đàm?”
“Cái chân giò heo này nếu đem bán đi, đổi lại được bao nhiêu thịt heo thường cho cô hả?”
Dĩ nhiên, cô Hai tuy nói vậy, nhưng vẫn là người biết điều, nói xong liền quay sang dì Cả giải thích:
“Chị à, chị đừng hiểu lầm, tôi không lấy chân giò không phải vì sợ Tống Đàm bán được nhiều tiền hơn đâu.”
“Chủ yếu là Tống Đàm cũng biết, nhà tôi tiết kiệm, chi phí ăn uống có giới hạn… đưa cái chân giò ngon thế về, tôi còn chẳng nỡ cho thêm gia vị nữa…”
“Thôi để đỡ uổng phí. Còn chị thì khác, tôi còn nhớ lúc Ngô Lan mới gả vào, nấu ăn giỏi lắm, chị là chị gái của Ngô Lan, tay nghề chắc chắn còn giỏi hơn!”
“Cái chân giò ngon thế này, đúng là phải kết hợp với tay nghề giỏi mới xứng!”
Bên bàn ăn, Lục Tĩnh trợn mắt há mồm.
…Là sao? Nhà các người, từ ăn nói đến cách hành xử, đều ở tầm này à?
Xong rồi xong rồi, bà bắt đầu lo lắng rồi, bản thân thì chả biết làm gì cả!