Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1090: Thẩm mỹ.

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:38
Lượt xem: 200

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lãnh đạo ai nấy đều mãn nguyện, bà con ai nấy cũng ngạc nhiên không thôi, còn ở góc bếp, cái góc bị dời điện thoại livestream ra vì vướng đường bưng món, thì lại vang lên những tiếng than phiền kiểu khác.

Biết rõ là chẳng ai coi, mà phần bình luận vẫn dày đặc như đan lưới.

[Được rồi được rồi, trước thì người không vào khung hình, giờ thì vào rồi, lại quên luôn là đang livestream phải không?!]

[Có bản lĩnh thì tới gần bàn cơm chút đi! Xào nấu thì cho xem, tới lúc ăn lại không cho coi là sao?!]

[Thầy giáo Kiều Kiều! Thầy giáo Kiều Kiều! Làm ơn cho em cái thẻ học sinh đi! Em cũng muốn tới ăn với!!!]

[A a a tiệc sát trư thái thì đặt điện thoại trong bếp làm gì chứ!!! Em muốn ra ngoài ăn cơ mà!]

[Cái món tỏi tây xào thịt quay đó, có cho tương ớt đậu… tỏi xanh mướt, thịt xém vàng, nghĩ tới thôi đã không dám tưởng tượng ngon cỡ nào rồi huhu!]

[A a a canh tiết heo! Canh tiết heo! Lúc bưng ra còn run rẩy như sắp tan chảy…]

[Canh cải bó xôi gan heo mới là chân ái! Dân nghiện điện thoại như em chỉ cần một liều an thần như vậy thôi!]

[Đừng cãi nữa, còn cãi là người ta ăn sạch hết bây giờ!]

[Đáng giận thật, lại gần hơn tí đi! Nói gì cũng không nghe rõ nữa á aaaa!]

Thật ra lần này không thể trách Kiều Kiều được.

Cậu cũng không muốn thế đâu, vốn hôm nay nhiệm vụ chỉ là chạy vặt, rồi livestream chút đỉnh. Ai ngờ bí thư Tiểu Chúc lại tạm thời sắp xếp cho một đống việc, nào là đi nhà kính hái rau, rồi lại vào bếp đóng hộp.

Rổ giỏ xếp cả đống loại đủ kích cỡ, Kiều Kiều đành để điện thoại sang một bên luôn.

Dù gì thì cậu cũng là nhân vật chính của buổi họp mặt lớp hôm nay, phải tiếp đãi đám học sinh của mình chứ. Dù không nói gì khác, trong vườn có dâu tây, để mỗi người ăn hai quả là chuyện nhỏ đúng không?

Đã chăm lo cho mấy bạn lớp trưởng ưu tú rồi thì chẳng lẽ không thể tạm bỏ quên cái livestream một lát sao?

Còn trong bếp, Ngô Lan đang khẽ hỏi Tống Đàm:

“Con nói xem lát nữa nếu phải chụp ảnh với mấy lãnh đạo, mẹ nên thay bộ nào đây?”

Đây quả là một câu hỏi khó, khiến Tống Đàm cũng ngẩn ra.

Vì cô nghĩ tới nghĩ lui, năm nay đúng thật là chưa mua cho người nhà bộ nào ra hồn, vừa sang trọng vừa đứng đắn!

Hây! Trước đây còn nhớ chuyện này lắm, sao giờ lại quên béng luôn rồi?

Tống Đàm ngẫm mãi, c.uối cùng chỉ có thể đau lòng nói:

“Con nhớ hình như hai năm trước có mua cho mẹ cái áo khoác lông vũ dài, hay là mẹ mặc cái đó đi.”

Ngô Lan cũng nhớ ra, giờ cắn răng nói:

“Đợi hôm nay xong xuôi hết, mai con dẫn mẹ lên thành phố, mẹ phải đi mua hẳn một bộ mới để mặc Tết!”

Mua mua mua! Lúc này Tống Đàm chỉ biết gật đầu, hận không thể giờ có luôn một bộ đồ mới tinh.

Thao Dang

Cô lại cúi nhìn cái tạp dề, ống tay áo bếp, với cái áo cũ quàng đại tạm trên người, vội buông chén xuống:

“Giờ con đi thay đồ cái đã!”

Không thì lát nữa lãnh đạo tới chụp ảnh rồi mới đổi, thì còn ra thể thống gì nữa?

Lục Tĩnh lập tức tỉnh như sáo:

“Chuyện này giao cho Tiểu Xuyên nhà tôi đi!”

Bà như tìm được báu vật:

“Nó là người có gu đấy, biết phối đồ, để Tiểu Xuyên phối cho!”

Trời ơi má ơi, ngồi đây cả buổi trời, tiêu diệp tử cũng ăn sạch, bụng cũng căng căng rồi, c.uối cùng cũng tìm được dịp để con trai phát huy sở trường!

Lúc này Lục Tĩnh dốc hết sức đẩy cậu con lên sàn diễn:

“Đừng nhìn nó mặc giản dị, chứ khối người khen mắt thẩm mỹ nó tốt lắm đó… Tống Đàm, hay là cho mẹ con thử một bộ nhé?”

Tống Đàm thoáng ngơ ra: thử thì thử, hỏi thẳng mẹ tôi chẳng phải xong sao?

Nhưng nghĩ đến vụ mình mặc bộ áo khoác dạ màu xanh chuối chói lọi đi thi, còn bị ban giám khảo lớn tuổi nhắc nhở một câu… cô lập tức gật đầu quả quyết:

“Được!”

Cô tự thừa nhận mình cũng có gu thẩm mỹ, nhưng chắc do xưa giờ sống xuề xòa quen rồi, nên cái gu ấy… cũng không nhiều lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1090-tham-my.html.]

Khi Ngô Lan đặt chén xuống thì ngoài sân nhà, người ta cũng đã ăn uống gần xong cả rồi.

Dù gì thì cũng hiếm có tiệc nào như tiệc này, vừa vào bàn là cắm đầu ăn luôn, không chừa chút thời gian nào cho chuyện trò hay nâng ly cụng chén.

Lúc này đã có không ít người ngồi ôm bụng phì phò, hoặc ra ngoài sân tản bộ tiêu thực rồi…

Vài người quen phụ giúp chạy lại gần:

“Ngô Lan! Ôi dào ôi! Ở xa đã nghe Tam Thành nhà cô nói lát nữa chụp ảnh, chụp ảnh gì đó… mà sao cô vẫn mặc bộ này thế hả?!”

“Đúng đó! Mau lên đi, mấy cái bàn ngoài này để bọn tôi dọn, cô mau mau trang điểm lại chút đi.”

“Mau mặc bộ nào tươi tắn vào ấy! Lát nữa ảnh chụp xong mà phóng to ra treo tường thì đẹp biết bao nhiêu!”

Ngô Lan cũng không khách sáo:

“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy đó. Hôm trước tôi còn thấy trên TikTok có người bán khung tranh mà… Thôi làm phiền các chị nhé, tôi đi thay đồ cái.”

Bà vừa đi, Lục Tĩnh liền hấp tấp chạy vào phòng khách, tóm lấy Lục Xuyên lúc này đang ngồi nghe người bên cạnh nói gì đó:

“Mau lên, Tiểu Xuyên à, con với Tống Đàm cùng giúp dì Ngô Lan chọn đồ đi.”

Lục Xuyên: “???”

Anh chưa hiểu gì thì Tống Đàm đã gọi rồi:

“Đi đi, nhờ anh chọn đồ giúp mẹ tôi, lát nữa bà phải chụp ảnh với lãnh đạo…”

Ánh mắt Tống Đàm lướt một lượt từ đôi giày thể thao trắng của Lục Xuyên, lên quần len cashmere, rồi áo sơ mi len…

Rồi lại nhìn lại mình… Thôi khỏi nhìn nữa cũng được!

Cô dứt khoát kéo người vào phòng ngủ:

“Mẹ, mẹ lấy hết áo khoác lông vũ ra cho Lục Xuyên coi thử đi.”

Cô nói chuyện rất tự nhiên, còn Lục Xuyên thì lại ngẫm nghĩ, hình như từ lúc đến nhà, Tống Đàm từ khách sáo đã dần dần coi anh như người nhà thật?

Mà hiện tại…

Lục Xuyên nhìn mấy chiếc áo khoác bày ra trên giường, từ màu vàng đất, lam sẫm, xám tro, đen cho đến đỏ chót, thật không biết nên đánh giá thế nào với những kiểu dáng lỗi mốt và màu sắc cũ kỹ này.

Hơn nữa, Ngô Lan người không cao, hơi tròn, mấy chiếc áo này vừa nhìn đã thấy cồng kềnh, mặc vào sợ sẽ lộ hết khuyết điểm.

“Dì ơi, dì có áo măng tô không? Hoặc là Tống Đàm có cái nào rộng rộng cũng được?”

Một câu nói khiến hai mẹ con lập tức nhào vào lục tủ.

Lục Xuyên lại hỏi tiếp:

“Chụp ảnh gia đình à? Hay chụp với lãnh đạo?”

Tống Đàm đang vắt óc nghĩ xem có bộ nào cũ mà vẫn dùng được, nghe vậy liền gật đầu:

“Chụp với lãnh đạo, cha mẹ tôi muốn rửa ảnh ra, phóng to rồi treo lên tường.”

Chỗ này thì Lục Xuyên thật sự bó tay, quan chức không cố định, chẳng biết khi nào lại rớt đài, mà đã phóng to treo tường rồi, lỡ vài năm sau lại...

Anh nghĩ một chút:

“Dì ơi, con thấy hôm nay ngoài nhóm truyền thông đi theo, nhà mình cũng có thuê người chụp ảnh. Còn có cả flycam nữa, hay là chụp với lãnh đạo thì để đơn giản thôi, sau rửa ảnh nhỏ dựng để bàn phòng khách, được không?”

Vừa nói, anh vừa nhìn những chiếc áo len mới lôi ra, còn có vài chiếc măng tô nhìn qua là biết đã mua từ hồi còn trẻ, may mà vẫn còn mới.

Anh liền đưa ra gợi ý mới:

“Còn nếu muốn phóng to treo tường, hay là hôm nay nhân dịp có đủ thiết bị thì chụp hẳn một tấm ảnh gia đình đi, để mẹ con giúp dì trang điểm nhẹ nhàng một chút, con chọn giúp dì bộ đồ thật trẻ trung sáng sủa, chịu không?”

Một câu nói đã khai sáng cho Ngô Lan cả thế giới!

Phải đó! Sao nhà mình không có một bức ảnh gia đình phóng to treo tường nhỉ? Hồi dọn về đây lẽ ra đã nên làm rồi!

Bà lập tức khí thế hừng hực hơn cả ban nãy gấp tám trăm lần:

“Được! Nghe con hết!”

~~~~~~~~~

Lục Xuyên (tự sự): Chuyện theo đuổi người yêu tôi chưa có kinh nghiệm, hiện tại cũng chưa có ý định gì. Nhưng chuyện dỗ người ta, tôi là nhất, bất kể lớn nhỏ.

Loading...