Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1091: So sánh.
Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:44:56
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện trang điểm thì Lục Tĩnh có nhiều kinh nghiệm lắm.
Tuy miệng thì nói Lục Xuyên cầu kỳ, nhưng chính bà, người mẹ này, cũng rất thích chưng diện, giờ đây đã hào hứng lôi cả hộp đồ trang điểm của mình ra.
Còn bên Lục Xuyên thì chỉ còn lại nỗi phiền muộn.
Bởi vì trên giường bày đầy quần áo, từ áo len cho đến áo khoác dạ, phối sao cũng thấy… chán đời!
Chân chất và quê mùa, là hai khí chất hoàn toàn khác nhau mà!
Huống chi giờ đây Ngô Lan đã lên cơn hăng, còn mạnh dạn đề nghị: “Có thể vẽ cho tôi trông trẻ hơn không? Tôi thấy trên mạng mấy bức ảnh chụp ảnh gia đình ấy, mấy bà mẹ ăn mặc đều rất sành điệu, tôi cũng muốn mặc cho sành điệu tí.”
Lục Xuyên im lặng vài giây, rồi lại thành khẩn đề xuất: “Chụp hình cùng lãnh đạo thì mặc giản dị một chút sẽ hợp hơn… Dì ơi, hay là mình cứ đơn giản, gọn gàng là được rồi, sau này mọi người có thể lên thành phố chụp ảnh gia đình riêng.”
Ngô Lan nghĩ ngợi một lát, lại thấy không nỡ: “Tiệm chụp ảnh ngoài kia đắt lắm… Con không biết đó thôi, hai người mang máy đến hôm nay, một người là phó hội trưởng hội nh.i.ế.p ảnh, người kia còn từng đạt giải thưởng cơ đấy.”
“Với lại chụp hình với lãnh đạo ấy, có khi máy quay dí sát vô mặt luôn ấy, chụp gần lắm, lỡ mà tôi lên tivi với bộ dạng lôi thôi thì làm sao bây giờ?”
Thao Dang
Ngô Lan mang theo kỳ vọng tốt đẹp, đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi, Lục Xuyên lại hiếm khi rơi vào trầm mặc.
Chẳng lẽ… từ lúc nãy, mấy tay quay phim chạy khắp nơi đã quay được dì vào video rồi?
Hình tượng nữ chủ nhà chân chất, siêng năng, đầy đại diện cho nông dân thế này, đúng là quá hợp luôn.
Còn bây giờ thì…
Khéo quá hóa vụng rồi!
...
Trong sân, một đám người ôm bụng đi thong thả, vừa đi vừa trò chuyện, giọng nói náo nhiệt còn hơn lúc ăn cơm.
Giữa đó, có ba người lại cực kỳ trầm lặng.
Từ lúc ăn cơm đã im lặng không nói, giờ đây nhân viên nền tảng livestream, Đinh Ninh, lại mở điện thoại lên xem lại buổi phát sóng của Kiều Kiều.
Tính đến lúc vừa ngắt sóng (hết pin tắt máy), cho dù phòng livestream không có người nói chuyện, nhưng số lượt xem sau đỉnh cao vẫn không ngừng tăng lên, thậm chí cả bình luận cũng vẫn còn hoạt động.
Chỉ hỏi thử xem kiểu độ dính của fan như này, tự giác tự phát thế này, streamer nhà khác ai mà có được?
Nhưng… phí ký hợp đồng 8 triệu cho hai năm, rồi còn mấy điều kiện khác nữa...
Thật sự quá cao!
Những hot streamer lớn có thể ký mấy chục triệu là bởi vì họ có hơn chục triệu fan, hệ thống thương mại cũng đã hoàn chỉnh, bán hàng doanh số cũng lên tới trăm triệu.
Nhưng mà…
“Nhưng Kiều Kiều cũng đâu có đòi mấy chục triệu đâu, người ta chỉ đòi 8 triệu thôi mà.”
Nam đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng.
“Đúng đúng đúng!” Người khác cũng tiếp lời: “Với cả đồ ăn nhà này ngon quá trời luôn, nếu tôi có tiền, tôi cũng muốn mua hết tất cả đồ ăn ngon của họ với giá 8 triệu luôn ấy!”
Hai người vừa nói vừa nhìn nhau, bỗng dưng thấy hối hận: “Biết đồ họ từng bán ngon thế này thì trước kia tụi mình sao không tranh mua nhỉ? Cảm giác như bỏ lỡ mất một tỷ vậy đó!”
“Đúng thế! Bọn mình ôm núi vàng mà không dám thử… a a a hối hận quá!”
Hai người chìm vào nỗi hối hận sâu sắc.
Người duy nhất còn giữ được lý trí, Đinh Ninh: …
“Nói linh tinh gì thế? Gọi mấy người đến là để ký hợp đồng, không phải đến mua đồ, ngân sách công ty là 3 triệu, giờ đột ngột tăng lên gấp đôi còn dư, báo cáo kiểu gì đây?”
“Cần gì phải lăn tăn?” Nam đồng nghiệp khó hiểu: “Với hương vị cơm nước kiểu này, chị Đinh ăn rồi, lần sau người ta đổi nền tảng phát sóng, chị còn mua không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1091-so-sanh.html.]
Đinh Ninh im lặng.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là mua.
8 triệu cũng xứng đáng thôi, nhưng vấn đề là cô ta chỉ phụ trách các dự án nhỏ, mà 8 triệu cộng thêm mấy phúc lợi và yêu cầu kèm theo, đã vượt quá thẩm quyền công tác của cô ta rồi.
Giờ chỉ đành hít sâu một hơi: “Tôi gọi điện về công ty vậy.”
Haiz, nói là đến ký hợp đồng, giờ lại thành nâng giá, vụ này kiểu gì dân làm công cũng ăn mắng một trận nên thân rồi.
…
Người trong làng làm việc vẫn nhanh nhẹn lắm.
Vừa ăn xong, mọi người đã tự giác bắt đầu thu dọn.
Nhưng so với mấy bà thím quen tay việc nhà, thì lần này vẫn phải kể đến mấy cậu trai trẻ mới thật sự nổi bật!
Phải nói chứ, nhóm năm người của anh Đỗ ra trận đồng loạt, hỏi rõ việc cần làm xong là bắt tay ngay, Tống Tam Thành còn chưa kịp khách sáo vài câu thì đã thấy mấy người bọn họ xắn tay áo, chia nhau từng việc.
Người dư ra liền nhanh nhẹn c.uộn khăn trải bàn dùng một lần lại, buộc gọn rồi xếp vào một góc. Hai người còn lại thì cùng nhau khiêng mặt bàn tròn xếp dọc theo tường…
Chậc!
Cảnh này khiến mấy cô dì trong bếp đang tạm rảnh cũng phải trầm trồ:
“Đây là họ hàng nhà bí thư Chúc hả? Gia giáo tốt thật đấy, nhìn cái là biết quen làm việc rồi, cô nói chứ nếu mà là cách đây hai ba chục năm, người ta tới mai mối chắc giẫm bẹp luôn bậu cửa cho mà xem!”
Một bà cô khác thì mắt ánh mộng mơ: “Phải ha, con tôi, Yến Bình, mà được siêng năng thế này, tôi đâu đến nỗi phải khổ tâm thế này…”
Trương Yến Bình: …???
“Không phải đâu mẹ! Sao lại lôi con vô nữa vậy! Con có đi làm đàng hoàng nha? Con làm chăm sóc khách hàng, còn trực ca đêm, lại kiêm luôn nền tảng bán hàng của làng nữa…”
“Lúc con đi học thì mẹ bảo học hành chăm chỉ, không đi học nữa thì mẹ giữ không cho con xuống nhà, bắt con ôn thi cho đàng hoàng…”
“Rốt c.uộc con đâu có cơ hội để rèn luyện đâu chứ!”
Anh ta mang gương mặt giang hồ mà thốt ra lời oán thán, ánh mắt vẫn hung dữ như muốn đánh người, dì Cả chỉ liếc qua đã vội quay đầu đi, thật không thể nhớ nổi dáng vẻ mềm mại trắng trẻo hồi xưa của con trai mình nữa!
Nhưng dù sao cũng là mẹ, bà không hề tự kiểm điểm mà còn thở dài tiếp: “Ừ thì điều kiện tốt như vậy, con lại không chịu làm cán bộ… giờ thì hay rồi, muốn làm cũng chẳng ai nhận nữa.”
Trương Yến Bình: …Không biết mẹ có hiểu rằng, làm cán bộ nông thôn hệ đại học, đâu phải ai muốn là được đâu.
Cạnh đó, Tần Quân thì giữ im lặng tuyệt đối, cố gắng không để lửa lan sang mình.
Nhưng bất đắc dĩ dì Cả sau khi thấy Tống Đàm và Lục Xuyên, liền thức tỉnh được gen mai mối tìm ẩn trong m.á.u, hễ gặp thanh niên là lại không nhịn được:
“Thầy Tần này, thầy dạy Kiều Kiều giỏi quá trời rồi, quê ở đâu thế? Không thì ở lại chỗ này luôn đi, dì làm mai cho một cô em xinh xắn nè!”
Tần Quân lễ độ từ chối!
Hiện giờ đến mẹ ruột anh ta còn chưa ứng phó xong đây này!
Vài ngày nữa là trường được nghỉ “Tết âm lịch”, anh ta còn phải thu dọn hành lý về nhà, nghĩ tới cảnh buôn bán náo nhiệt ở nhà là anh ta lại tối sầm mặt.
Niềm vui của mỗi người mỗi khác, nhưng nỗi khổ thì gần như giống nhau, bên cạnh Quách Đông cũng đang bắt đầu u sầu. Vì theo thời gian trôi qua, Tết càng đến gần, mẹ cô ta từ trạng thái e dè cẩn trọng ban đầu, giờ đã quay lại bản tính cũ.
“Tiểu Đông à, con với thằng Trương Yến Bình đó cũng bên nhau nửa năm rồi, sao còn chưa nói tới chuyện cưới xin? Mẹ không cần sính lễ nhiều đâu, nhưng con cũng lớn tuổi rồi, không cưới sớm sinh vài đứa thì sau này không đẻ được nữa đâu!”
Nhưng so với hai con cún độc thân kia, cô ta lại có ưu thế hơn, đó là mẹ cô ta không dám đi xa một mình, vì chẳng biết làm gì cả.
Thế nên Tết này, cô ta hoàn toàn có thể không về nhà.
So sánh như vậy, cảm giác hạnh phúc liền dâng trào!