Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1095: Mua thuốc.

Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:45:06
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc tới ngải cứu, vẻ mặt bác sĩ Quách còn u ám hơn cả cái bụng đau của “Năm trăm năm”:

“Hết rồi. Loại tốt như vậy, anh muốn có, tôi cũng muốn chứ bộ!”

Đó vẫn là ngải cứu mới hái trong năm, hiệu quả đã tốt đến thế, chẳng dám tưởng tượng nếu để cất ba năm, hiệu quả sẽ thấu tận xương tủy đến mức nào!

Đến giờ cô ta vẫn còn tiếc hùi hụi:

“Loại ngải tốt thế mà vào dịp Đoan Ngọ mọi người lại không coi trọng gì hết! Đến mùa thu thì lại đem đi làm phân sinh thái… thật là!”

“Ê ê ê!” Trương Yến Bình phản đối:

“Chính cô nói ngải cứu non vào mùa thu không thể làm ngải cứu đốt được thì tụi tôi mới động tay nhổ hết đó, giờ sao lại bảo tụi tôi không coi trọng? Không phải vì trồng nó mà Đàm Đàm phải đi thuê cả đất ở cái sườn đá sao?”

Bác sĩ Quách chẳng phải kiểu thấy chị gái là hóa si mê như Kiều Kiều, lúc này hừ một tiếng:

“Anh dám nói cái sườn đá đó không phải để trồng hoa cúc dại với cây hồng à?”

Ngải cứu á? Chỉ là ăn ké thôi.

Trương Yến Bình nghĩ, thật ra trồng gì thì cũng chưa nói chắc được, nhưng năm sau ngải cứu chắc chắn sẽ có nhiều. Mà giờ có netizen ở đây, anh sợ nhiều người tranh, nên cũng không dám lộ miệng.

Bèn chuyển đề tài:

“Thế nào rồi? Năm trăm năm, anh còn đau bụng không?”

“Năm trăm năm” sững lại một chút, rồi đột nhiên sờ trán, sửng sốt:

“Hết đau thật rồi!”

Mới chừng này thời gian thôi mà? Đúng là cao nhân ẩn danh trong dân gian!

“Bao nhiêu tiền vậy? Châm cứu này có điều trị mất ngủ không?”

Thao Dang

Bác sĩ Quách liếc anh ta một cái:

“Tiền gì chứ, hôm nay tôi còn được ăn ké một bữa lớn, viên sơn tra tròn tròn kia cũng là tôi ngồi nặn hàng chục cái cho các anh đấy… Nếu thật sự muốn trả, kim bạc này tôi mua sỉ là hai tệ một vỉ, anh trả cái đó là được rồi.”

Quách Đông ngày thường thì có vẻ tính toán, mà lúc hào phóng thì đúng là rộng rãi hết phần thiên hạ, chu đáo đến từng chi tiết, đến mức khiến cô ta cũng thấy không quen.

“Còn vụ mất ngủ ấy hả… tôi có thể điều chỉnh được một chút, nhưng một là tôi không chuyên mảng đó, hai là bệnh này cần thời gian điều trị lâu dài… anh có muốn tôi bắt mạch kê thuốc không?”

“Năm trăm năm” lắc đầu như điên.

Mùi thuốc Bắc ấy mà… ai từng uống là biết, anh ta thì thật sự là không thể chịu nổi!

Thế là lại nằm xuống giường.

Nhưng lúc thấy bác sĩ Quách bắt đầu khám cho hai cô gái khác, anh ta bắt đầu cảm thấy mình bị phân biệt đối xử:

“Nào, lè lưỡi ra, rồi để tôi bắt mạch nhé… Cách giảm cân của cô không đúng rồi, khiến khí huyết suy yếu đấy…”

“Thân thể cô thì ổn, nhưng cũng hơi thiếu khí thận, không sinh được tân dịch…”

Giọng cô ta nói nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng, chưa bao lâu đã cho ra lời khuyên:

“Thuốc tôi ở đây hơi đắt, mỗi người phải mất bảy tám trăm, thật ra không cần thiết đâu.”

“Các cô còn trẻ, điều dưỡng nhanh thấy hiệu quả, về nhà mua ba hộp Ô kê bạch phụng hoàn uống là ổn rồi…”

“Năm trăm năm” nằm mà không nhịn được ngoảnh đầu, ủa khoan, sao tới mấy cô thì lại vừa cho lời khuyên, vừa cho thuốc, còn bắt mạch kỹ càng?

Hai cô gái cũng cảm thấy điều đó, nên có phần nghịch ngợm:

“Thuốc đắt là thuốc gì thế ạ? Nếu hiệu quả thật thì tôi sẵn sàng trả tiền!”

Không phải “Ô kê bạch phụng hoàn” không tốt, chỉ là tâm lý con người mà…

Quách Đông cười ha hả:

“Thật sự không cần đâu, thuốc đó tôi còn ít, phải để dành cho khách quen, người ta cần hơn.”

“Thể trạng hai cô vẫn rất tốt, uống cái này là được rồi. Ô kê bạch phụng hoàn hợp lắm, còn nếu thiếu khí thận thì uống thêm Lục vị địa hoàng hoàn…”

Giờ cô ta đã có chút của ăn của để, nên lời nói càng chân thành:

“Các cô nghĩ đi, mấy chục tệ là giải quyết được rồi, mắc công gì mà phải chi mấy trăm?”

Nghe vậy… cũng đúng ha…

Hai cô gái ngập ngừng gật đầu ghi nhớ.

Còn mấy anh netizen mặt còn dán sticker Peppa cũng chen lên:

“Coi cho tôi với! Tôi nên uống gì? Tôi… tôi có bị thiếu khí thận không?!”

Quách Đông: …

Thế nên mới nói, cô thật sự không thích giải thích quá nhiều với cánh đàn ông, “khí thận hư” trong y học cổ truyền và “thận yếu” như mấy anh nghĩ không phải là cùng một chuyện, thế mà mấy người này cứ phải nhấn mạnh mà hỏi hoài.

Đang lúc cả đám xếp hàng chờ, thì chợt nghe ngoài cổng có người gọi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1095-mua-thuoc.html.]

“Xin chào, bác sĩ Quách có ở đây không?”

Quách Đông vừa bước ra, nhìn người đứng ngoài cổng có vẻ quen mặt. Nhưng chuyện đó cũng từ lâu rồi, cô ta nhất thời không nhớ ra nổi, đây chính là một trong hai người từng đến châm cứu rồi ngủ gật trong phòng khám hồi mùa hè. Thế là cô hỏi ngay:

“Anh cũng ăn no quá à?”

Thư ký Vương vội đưa tay sờ bụng, cũng không lộ rõ lắm, chưa phình ra đâu.

Anh ta lắc đầu:

“Không phải. Là… đồng nghiệp tôi từng đến đây châm cứu hồi mùa hè, chứng đau khớp lạnh hiệu quả rõ rệt, tôi muốn hỏi còn ngải cứu không.”

Ai mà không muốn ngải cứu chứ?

Bác sĩ Quách khoát tay:

“Hết rồi hết rồi, lá ngải không đủ, phải sang năm mới có.”

“Ồ.” Thư ký Vương cũng không tỏ ra thất vọng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói như thể thuận miệng hỏi thăm:

“Thế còn thuốc viên điều dưỡng lần trước thì sao? Cảm giác dùng rất hiệu quả, ngủ ngon lắm.”

Quách Đông hiểu ngay ý:

“Ồ.”

Đàn ông mà, đến hỏi mấy thứ này, đa phần đều dùng thái độ lấp lửng như vậy. Cô ta cũng quen rồi, điềm nhiên nói:

“Còn lại không nhiều đâu, lần sau làm thuốc phải đợi tới đầu thu năm sau rồi… Anh muốn bao nhiêu lọ?”

Sao nghe như kiểu "bán hàng kiểu đói khát" thế này!?

Thư ký Vương vội nói:

“Tôi lấy bốn… à không, mười lọ nhé!”

Sếp một lọ, anh ta một lọ, sếp một lọ, anh ta một lọ… tính ra cũng vừa khéo!

Nghĩ nghĩ, anh ta lại nói thêm:

“Bác sĩ Quách, chúng tôi ở xa, cô quét cho tôi mã QR nhé, sau này chuyển khoản cho tiện.”

Khách quen là thế đấy. Quách Đông không thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tính toán lại số tồn kho trong đầu, rồi dứt khoát đưa mã QR:

“Được thôi, mỗi tháng uống vài viên để bổ khí thận là tốt rồi.”

Cô ta quay vào nhà lấy thuốc. Mà khi thư ký Vương theo sau bước vào, thấy cả căn phòng chật kín người, mặt anh ta cũng cứng lại.

Chỉ có “Năm trăm năm” là vẫn kiên trì hỏi:

“Thuốc gì thế? Hiệu quả không? Uống rồi có tác dụng gì?”

Thư ký Vương vẫn giữ phong thái lịch thiệp, mỉm cười:

“Chỉ là để dưỡng sinh thôi mà. Bác sĩ Quách, vẫn giá cũ chứ?”

“Ừ.” Quách Đông xách túi thuốc ra:

“Một lọ 799, quét mã này.”

Ngay sau đó…

[Alipay đã nhận 7990 tệ]

Hít hà!

Cả căn phòng hít vào một hơi lạnh! Cái gì cơ?! Tám ngàn tệ mua nhân sâm à?!

Nhìn đối phương xách thuốc ra về vẻ mặt hài lòng, “Năm trăm năm” vốn không phải người thiếu tiền lập tức hỏi:

“Bác sĩ Quách, thuốc gì thế? Giúp ngủ ngon hả? Nếu hợp với tôi thì cũng lấy cho tôi mười lọ luôn nhé!”

Trương Yến Bình đứng bên nghe mà mặt mũi đầy vi diệu.

Bác sĩ Quách vẫn thản nhiên:

“Không còn nhiều như thế nữa… hơn nữa, anh còn trẻ thế, lấy nhiều vậy làm gì?”

“Năm trăm năm” trợn tròn mắt.

Hai cô gái đứng bên lại đồng loạt giơ tay:

“Bác sĩ Quách, có phải cô nói tới thuốc đó không? Tôi muốn mua!”

Người đàn ông lúc nãy ăn mặc quê mùa, trông chẳng giống người tiêu xài phung phí, vậy mà mua liền một lúc mười lọ không chớp mắt, chắc chắn là vì hiệu quả thật sự tốt!

Bác sĩ Quách chỉ biết cười bất lực:

“Được, vậy mỗi người mua một lọ là đủ rồi. Cô ba viên, cô ấy hai viên, nhưng cô phải kết hợp uống Ô kê bạch phụng hoàn như tôi đã nói đấy.”

“Năm trăm năm” lại tiếp tục khẩn thiết nhấn mạnh:

“Bác sĩ Quách! Tôi đây! Tôi bị mất ngủ mà!”

Loading...