Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1096: Sắp xếp đội hình.
Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:45:08
Lượt xem: 185
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhóm ở phòng khám lề mề mãi không rời đi.
Xem ra thanh niên thời nay đối với đông y và xem bói có cùng một loại tò mò sâu sắc, đến mức móc tiền ra mua thuốc cũng không thấy tiếc.
Nói thật thì, một viên thuốc 199 tệ đúng là hơi đắt, nhưng nghĩ lại họ còn mua củ cải giá 20 tệ một cân mà vẫn không đủ hàng bán cơ mà!
Thế nên bác sĩ Quách thực lòng không muốn bán, không phải vì cố tình “tạo khan hiếm”, mà là thuốc này tỷ lệ mua lại quá cao, thật sự không còn nhiều.
Thao Dang
Cô ta nghĩ một lúc, c.uối cùng vẫn ôm ra thêm một hũ từ trong nhà:
“Mấy người còn trẻ, thực ra không cần thiết… Nhưng thôi, mấy người là khách của Kiều Kiều mà, chỗ mứt kim anh tử này tôi gói ít cho các người mang về pha nước uống nhé.”
Nhắc đến kim anh tử, Kiều Kiều mới giật mình:
“Ai da! Chị em bảo em hái rau làm quà cho mọi người mang về, ai ngờ mãi lo khám bệnh với mọi người, giờ rau vẫn chưa hái nữa.”
Cái gì cơ?!
“Năm trăm năm” vừa rút kim xong sau nửa tiếng châm cứu, lập tức bật dậy như hải cẩu lật thân:
“Em bận rộn với tụi anh làm gì? Anh không đáng giá! Em đi hái rau đi bảo bối!”
“Đúng đúng!” Hai cô gái vừa kéo Kiều Kiều chụp hình cũng vội vàng hối thúc:
“Thầy Kiều Kiều, em cứ lo việc của mình đi! Bọn chị tự lo được, hái nhiều chút nha! Chị mang theo vali 24 inch, đựng thoải mái!”
Hít hà!
Chi tiết then chốt là đây! “Năm trăm năm” bỗng hối hận cực độ vì chỉ mang theo mỗi chiếc ba lô.
Nhưng còn hối hận hơn là bốn người đi cùng từ bên cứu hỏa và cảnh vệ.
Họ tuy không đến mức xấu hổ vì ăn quá no, nhưng mà nói là đến để xem chó, kết quả chỉ liếc chó đúng hai cái, xong lại chạy vào mua thuốc…
Chuyện này mà kể ra ngoài thì nghe quê hết sức!
Điều duy nhất an ủi được là người đàn ông mua thuốc lúc nãy cũng là dân Ninh Thành, người cùng quê mà cũng mua, chứng tỏ thuốc ở đây thật sự có tác dụng, nhỉ?
Nghĩ vậy, mấy người lại càng có chút chột dạ.
c.uối cùng Chu Tân lên tiếng giải vây:
“Kiều Kiều à, hay là tụi mình về lại sân trước trước đi? Em hái rau, tụi anh thì đi xem chó.”
“Được ạ!” Kiều Kiều vui vẻ đồng ý:
“Nhớ xem kỹ nha, mấy bạn chó ăn khỏe lắm ạ! Nếu thấy hợp, sang năm có thể nhận nuôi thêm vài con không? Nhà em lại vừa thuê thêm đất rồi!”
Thanh niên thời nay mà, cái gì cũng hứng thú được. Nhắc tới chó là ai nấy cũng muốn đi xem liền! Thế là cầm chắc lọ mứt kim anh tử trong tay, cả bọn rồng rắn kéo theo Kiều Kiều quay về.
Bác sĩ Quách đứng sau nhếch môi, hứ, không thèm để tâm đến mứt kim anh tử của bà hả? Đợi đấy, lát nữa thế nào cũng có đứa quay lại xin danh th.i.ế.p với kết bạn WeChat thôi!
Hứ!
Thế nhưng đám người vui vẻ rộn ràng kia thì chẳng hay biết gì, còn hớn hở hỏi:
“Thầy Kiều Kiều ơi, lần trước em nói bọn anh đến có thể chụp hình chung với Đại Vương, có chụp được không?”
“Không chỉ Đại Vương đâu, anh còn muốn xem heo nữa kia, heo mỗi ngày ăn gì vậy?”
“Đại Vương thật sự có thể đánh thắng hổ không?!”
…
Nói chuyện miên man, đến khi xe ba bánh về lại sân nhà thì đã 2 giờ chiều. Nhưng lúc này, còn việc quan trọng hơn cả chụp hình với Đại Vương.
Nhà họ Tống phải chụp ảnh chung với lãnh đạo.
Kiều Kiều cũng bị gọi lại:
“Nhanh lên, thay quần áo mới vào.”
Còn bên này, Ngô Lan đã tự tin ngẩng cao đầu, âm thầm tìm vị trí đứng chụp trong sân.
Kiều Kiều tròn mắt ngạc nhiên:
“Mẹ ơi, mẹ thay đổi nhiều quá!”
Ngô Lan cực kỳ đắc ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1096-sap-xep-doi-hinh.html.]
“Phải không? Mẹ cũng thấy nhìn không ra mẹ luôn rồi…”
Trên mặt bà đã đánh lớp nền, lông mày được tỉa và kẻ gọn gàng, môi tô một lớp son nhẹ màu tự nhiên.
Theo con mắt của Lục Xuyên, đương nhiên vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện, nhưng xét riêng dịp chụp ảnh hôm nay thì cũng đã là phù hợp hết mức có thể rồi.
Anh cũng không phụ kỳ vọng, từ đống quần áo tìm ra được một chiếc áo khoác dài màu đen (nghe nói là mua mấy năm trước với giá hơn 100 tệ, chất liệu và đường may… miễn bàn).
Bên trong, bộ đồ phối cùng áo sơ mi trắng của Tống Tam Thành, thêm vào đó là quần bó dáng nhỏ Ngô Lan tự tin diện, và đôi boot cổ ngắn cỡ lớn mà Lục Tĩnh cho mượn...
“Nhìn mẹ có hợp mốt không? Đẹp không, Đàm Đàm?”
Tống Đàm, vẫn đang mặc chiếc áo khoác ngoài dày dặn, gật đầu thật sự nghiêm túc: Đẹp chứ! Để tìm được mấy bộ đồ này, cả nhà đã phải lục tung tủ đồ, moi ra đủ thứ ngày xưa tiếc không nỡ vứt, giờ c.uối cùng cũng được đem ra dùng.
Có lẽ sau lần này, đem đi bỏ chắc Ngô Lan sẽ không ngăn nữa.
Chỉ có Tống Tam Thành là chẳng ai quan tâm. Ông cũng đang mặc áo khoác dày sụ như Tống Đàm, trong lòng thấy bứt rứt khó chịu.
Dù sao thì cũng là chụp ảnh chung với lãnh đạo thành phố mà! Lát nữa ông còn phải đứng gần các vị ấy, vậy mà chẳng có nổi bộ đồ ra hồn cho ra dáng người nhà chủ.
Lỡ tấm ảnh được phóng to treo trong phòng khách, mai mốt họ hàng lui tới nhìn thấy, liệu có bàn ra tán vào không đây?
Lần hiếm hoi Tống Tam Thành thấy… phân vân.
…
Nhà họ Tống đã sẵn sàng, phía truyền thông đi theo cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng chụp ảnh thì vẫn chưa chụp được, vì trong sân mãi chẳng xếp nổi một đội hình.
Nhà quay phim đành len lén đi hỏi thư ký:
“Anh ơi, mình đánh sáng bên nào ạ?”
Thư ký cũng méo mặt:
“Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai giờ, anh cứ sẵn sàng đợi nhé.”
Nãy giờ anh ta đã nói rõ với lãnh đạo là chụp ảnh xong còn phải rời đi cho kịp lịch trình buổi chiều. Ai ngờ lãnh đạo vẫn đang ôm cốc nước chuyện trò, nụ cười trên mặt không dứt nổi.
Thư ký Vương đâu phải không nhận ra sếp và lãnh đạo đi cùng đều là người quen, lại còn đối xử đặc biệt lịch sự với mấy ông cụ kia nữa…
Nhưng dù có đoán ra bao nhiêu, mà đội hình chưa xong thì cũng không tới lượt anh ta lên tiếng.
Tuy vậy, lãnh đạo thành phố thì không vội, lãnh đạo cấp tỉnh lại vội, họ còn phải lái xe quay về gấp, vì sáng sớm hôm sau còn họp.
Thế là sau một hồi đùn đẩy, thấy Ngô Lan và Tống Tam Thành mắt trông mòn mỏi, bí thư Tiểu Chúc vội vàng thúc giục:
“c.uối năm rồi, ai cũng bận cả. Tấm lòng tôi hiểu rồi, các vị cứ lo việc của mình đi.”
Thư ký Vương hiểu ngay ý, liền chủ động lên tiếng:
“Phải đó, không còn sớm nữa. Nắng ngoài sân đẹp lắm, hay là chúng ta tranh thủ chụp một tấm ảnh chung đi.”
Bên hiên nhà, cả nhóm bắt đầu bàn bạc vị trí đứng rất nghiêm túc, ai đứng chỗ nào, mọi người tự biết lòng nhau. Nhưng khổ cái, nhóm này có chín người, mà trong đó bảy người là vi hành, không mặc đồng phục hay mang chức danh gì cả.
Thế là…
“Lãnh đạo, mời ngài đứng giữa, tụi tôi mỗi người đứng hai bên, được không ạ?”
Lãnh đạo thành phố nghe vậy suýt bật khóc:
Cậu định đòi mạng tôi à?! Cái này không phải chụp ảnh, cậu đang muốn “nắm lấy cả sinh mệnh chính trị” của tôi đó!!!
Ông ta liên tục xua tay:
“Không được không được… À đúng rồi, anh Tống này, tụi mình xa xôi đến đây gặp mặt cũng là cái duyên. Hay là thế này đi, chụp ảnh ta không tính chức vụ, tính theo tuổi nha!”
Nói tới đây, ông lại âm thầm đau lòng…
Vì vị lãnh đạo tỉnh nhìn trẻ như vậy, mà thực ra chỉ lớn hơn ông ta có hai tuổi thôi.
“Thôi, mấy chú từ thủ đô đến đứng giữa đi, khách từ xa mà!”
Ông ta gồng mình mà sắp xếp.
Hả?!
Ngô Lan và Tống Tam Thành nhìn nhau, chỉ là họ muốn chụp chung một bức với lãnh đạo, vậy mà sao vị lãnh đạo này chẳng có tí “oai nghiêm” nào hết vậy? Đã thế còn gọi cả hai vị cán bộ thu mua, và nhóm lão Chúc vào đứng chung?
Vậy thì… đông nghịt một đám thế này, tấm ảnh sau này phóng to treo tường, ai mà biết người nào mới là nhân vật chính chứ!