Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1097: Vì sao thế nhỉ?

Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:45:11
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một hồi đùn đẩy xô đẩy, chuyện đứng ở đâu chụp ảnh thì ai cũng có ý kiến riêng.

Tống Đàm chẳng buồn tham gia, tiện tay vớ lấy một hạt hạt dẻ khô, khô đến mức chỉ cần lắc lắc đã nghe tiếng lóc cóc của hạt bên trong vỏ, khó trách sao bày ra một đĩa mà đến giờ vẫn còn hơn chục hạt, ai mà gặm nổi cơ chứ?

Cô bóc thử lớp vỏ ngoài, định lột luôn lớp màng nâu bên trong, nhưng nó đã dính c.h.ặ.t không gỡ ra nổi, c.uối cùng đành tặc lưỡi ăn đại cho xong.

Nhưng vừa quay đầu thì thấy Lục Xuyên bên cạnh đang nhíu mày, bèn sửng sốt:

“Anh cũng muốn ăn à? Cho nè!”

Thao Dang

Lục Xuyên ngẩn ra, sau đó do dự đưa tay nhận lấy hạt dẻ đó. Nhìn lớp màng nâu bám dính bên ngoài, anh dừng một chút, rồi kiên nhẫn thử gỡ ra…

Vẫn không xong.

Bởi vì phần thịt hạt dẻ đã khô lại theo lớp vỏ, muốn bóc được mới là lạ.

Anh không vội, quay người lấy một cái bát nhựa, bỏ hạt dẻ vào rồi đổ nửa bát nước sôi lên để ngâm mềm.

Sau đó mới chậm rãi nói:

“Hai người thu mua đó, với cả người nhà bí thư Chúc… chắc thân phận không đơn giản như họ nói đâu nhỉ?”

Khi đông người thì không thấy gì, chỉ cảm thấy vị lãnh đạo này khiêm tốn, hòa nhã. Nhưng lúc chụp ảnh, hai người kia cứ né trái né phải, chẳng ai dám đứng sát, thế thì cũng quá lạ rồi.

Tống Đàm cũng nhận ra, nhưng cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của nhà mình, chắc chắn không đắc tội ai cả, còn chuyện chụp hình thì... kệ họ xoay sở đi.

Chủ nhà không gấp, Lục Xuyên tất nhiên càng không gấp.

Anh quay lại, cẩn thận nhón ra hạt dẻ trong bát nước nóng, chậm rãi bóc lớp màng nâu. Nhưng mới bóc được nửa chừng, thì nghe Ngô Lan hớn hở gọi anh:

“Lục Xuyên, lại đây, hôm nay con là khách quý đấy! Cũng chụp với bọn dì một tấm đi!”

Nói sao cho phải, nếu hôm nay không có mấy vị lãnh đạo thành phố đến, thì vị khách danh dự chắc chắn là mẹ con Lục Xuyên rồi!

Chỉ tiếc là cậu thanh niên này trưa không uống rượu, chẳng ai trong nhà tiếp chuyện được. Bây giờ lãnh đạo cứ khách sáo mãi chẳng chịu chụp, Ngô Lan mặt mày trang điểm đẹp đẽ, bèn tính trước chụp riêng một tấm với Lục Xuyên vậy.

Có thợ ảnh sẵn, chụp vài tấm cũng có sao đâu?

Lục Xuyên: …

Anh còn tưởng là muốn gọi anh vào tấm ảnh chụp đông người kia. Vừa hay bóc xong hạt dẻ, anh liền đặt nó vào lòng bàn tay của Tống Đàm, sau đó nhanh chân bước lên trước, nghiêm túc đề xuất:

“Dì ơi, hôm nay đông người quá, chụp một tấm thì sẽ chen chúc không đẹp, mà nhìn cũng không rõ ai là chính.”

“Hay là thế này, dì với chú và bí thư Chúc chụp riêng một tấm trước. Sau đó chụp tiếp hai chú kia. c.uối cùng mới chụp riêng với lãnh đạo.”

Anh chân thành nói:

“Ảnh cũng không cần phải phóng to tất cả đâu, mà có thể làm nhiều kích cỡ khác nhau, treo thành tường ảnh hoặc để bàn, nhìn vào sẽ đẹp và hài hòa hơn.”

Ngô Lan hai mắt sáng rực.

Tống Tam Thành thì mừng rỡ ra mặt, lập tức hô hào:

“Đúng đúng đúng! Nào nào nào! Mấy ông bác lớn tuổi, hay là mình chụp trước một tấm?”

Vừa nghe xong, đám người như Tùng Vân, thư ký Vương, lãnh đạo thành phố v.v… đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một khắc sau, chẳng cần ai nhắc, họ lập tức tự tìm chỗ đứng hợp lý:

mấy ông cụ đứng hàng sau, Ngô Lan, bí thư Tiểu Chúc, Tống Tam Thành đứng hàng trước. Đẹp quá còn gì!

Thợ ảnh cũng thở phào mạnh một cái.

“Tách!”

Khoảnh khắc được ghi lại, hoàn hảo.

Còn Tống Đàm thì đang dùng răng cửa gặm lớp màng hạt dẻ, nhìn sang bên thấy Lục Xuyên đang ngâm hạt dẻ thứ hai, không khỏi tấm tắc khen:

“Giỏi nha! Anh đúng là kiểu người điều hành gia đình giỏi ghê á!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1097-vi-sao-the-nhi.html.]

Lục Xuyên cả đời chưa từng nhận lời khen từ góc độ này, nghĩ ngợi một chút, rồi không khách sáo gật đầu:

“Thì đúng là vậy mà.”

Hai người họ đang đứng giữa sân nhìn ngắm cảnh vật, thì có người trên lầu gọi với xuống:

“A Xuyên à! A Xuyên à! Cái hạt dẻ đó bóc giùm tôi hai cái đi!”

Tần Vân đang ghé sát người lên lan can ở ban công, giọng nói hạ thấp:

“Bọn tôi khỏi đau bụng rồi.”

Nhưng lời này nói ra, vẫn mang theo một chút ngậm ngùi.

Vì phải nửa tiếng sau khi uống canh gan heo, họ mới chắc chắn là mình đã đỡ. Nhưng lúc đó thì… cơm nắm cũng hết sạch, đành ngửa tay tìm mấy món như bí khô với mễ can.

Không phải là mấy thứ đó không ngon, mà chỉ là, nhớ tới mấy món đại tiệc sát trư thái hồi trưa, càng ăn càng thèm.

Mà Lục Xuyên thì lại đứng sóng đôi cùng Tống Đàm, trai xinh gái đẹp, dáng vẻ nổi bật, ăn cũng ngon lành, khiến Tần Vân phát ghen đến muốn trào mật.

Sao trên đời lại có người hoàn hảo vậy chứ?

Viết sách kiếm tiền hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, làm việc tốt thì được báo đáp nhiều hơn anh ta.

Ấy vậy mà hai anh em họ thì… không ra gì! Cực khổ lắm mới gặp được một bữa tiệc lớn, lại bị tào tháo rượt… Bây giờ mở miệng xin hạt dẻ cũng chẳng phải vì thèm, chỉ là thử thách tình anh em thôi!

Dưới ánh mặt trời, gương mặt của Tống Đàm trắng trẻo đến phát sáng, đúng là xinh đẹp chói lòa!

Lục Xuyên cũng ngẩng đầu lên, một nửa gương mặt bị mũ lưỡi trai che khuất, nhưng vẻ xấu xa thì không che nổi:

“Cậu còn gặm được hạt dẻ à? Trước làm chữa tủy răng tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”

Câu này như thể đập trúng đầu chuột chũi, khiến Tần Vân lập tức thụt đầu lại không dám hé lời.

Dù sao thì đau răng, ai từng trải qua thì biết là khổ thế nào rồi!

Còn Hà Huống bên cạnh thì đang “rắc rắc” nhai miếng mễ can, miệng muốn rộp da mà vẫn không ngừng lại, giờ cười trộm nói:

“Cậu cũng mặt to thật đấy nhỉ? Cậu còn đòi A Xuyên bóc hạt dẻ cho, há há há há…”

Tần Vân hừ một tiếng:

“Cậu ta bóc cho Tống Đàm thì cực kỳ tỉ mỉ, còn tôi là anh em mà lại phân biệt đối xử hả?”

Nghĩ nghĩ một hồi, bỗng nở nụ cười gian xảo, rồi lại gác người lên lan can chụp “tách” một tấm, sau đó gửi cho Lục Tĩnh:

“Dì ơi, dì coi hai người này đứng cạnh nhau đẹp đôi biết bao nhiêu!”

Lục Tĩnh đang chuẩn bị giơ máy ảnh thì thấy tin nhắn, trong lòng giật mình một cái!

Nhân lúc Lục Xuyên cũng đang đứng cạnh chờ chụp, bà liền nhỏ giọng nói vội:

“Tiểu Xuyên này, con ngàn vạn lần đừng có yêu Tống Đàm bây giờ nha!”

Hồi trước bà còn nghĩ sai, thấy con trai mình cũng không tệ, nếu mà quen với Tống Đàm thì có thể đường hoàng ở lại đây luôn.

Nhưng mới nãy lúc trang điểm cho Ngô Lan, bà mới chợt tỉnh ra.

Giới trẻ bây giờ, ai còn kiên nhẫn chưa cưới mà đã phải sống chung với mẹ chồng ngày ngày như thế? Hơn nữa nếu bà ở lại, chẳng phải là còn chưa kết hôn đã bắt đầu chiếm tiện nghi nhà gái rồi sao?

Nghĩ tới đây, Lục Tĩnh càng thêm lo lắng, lại nghiêm túc căn dặn:

“Tiểu Xuyên à, con còn trẻ mà, không cần gấp gáp chuyện tình cảm đâu. Con với Tống Đàm nhất định đừng yêu nhau sớm nha!”

Đúng lúc này, Tống Đàm cũng bị đẩy tới đứng vào hàng, Lục Tĩnh lập tức ngậm miệng, nhưng lúc nhìn thấy gò má trắng trẻo của Tống Đàm, trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối.

Dù bây giờ không yêu sớm, nhưng nếu sau này ở chung một thời gian, mọi người hòa hợp rồi thì… chẳng phải cũng có thể tính tiếp à?

Ai ngờ, vừa mới nghĩ đến đây, phía trước chợt vang lên tiếng hỏi của Kiều Kiều:

“Sao thế ạ?”

Thiếu niên ấy có ánh mắt thuần khiết đặc trưng, hỏi ra một câu cũng đầy vẻ trong sáng:

“Sao mà anh đẹp trai với chị gái lại không yêu nhau sớm chứ?”

Loading...