Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1098: Cứu mạng với.
Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:45:13
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu nói đó vừa thốt ra, cả sân bỗng im phăng phắc.
Ngô Lan và Tống Tam Thành cùng nhìn sang, mặt Lục Tĩnh đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cứu mạng! Cứu mạng với! Cứu cái mạng chó của tôi với!!
c.uối cùng, người cứu vớt được mạng của bà chính là đứa con ngoan của mình, chỉ nghe Lục Xuyên mặt không đổi sắc, khéo léo lái hướng câu chuyện:
“Kiều Kiều à, người lớn đến một tuổi nào đó là hay thích lo chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ thôi. Dì Lục nhà anh chắc là tới độ tuổi đó rồi đấy!”
Tống Đàm cũng “ừ” một tiếng:
“Yêu đương làm chậm trễ việc kiếm tiền, chị còn đang bận trồng rau đây, lấy đâu ra thời gian?”
Bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Kiều Kiều cũng gật đầu như hiểu như không.
Một lúc sau, cậu nhóc lại quay sang, nghiêm túc nói:
“Chị ơi, nếu chị không trồng rau, em có thể bán Ultraman nuôi chị, hồi nãy có chị Đinh Ninh nói vậy đó, chị ấy bảo em rất có tiềm năng, bán hàng kiếm nhiều tiền lắm.”
“Vậy em đi bán Ultraman nha!”
Tống Đàm: …
…
Chụp ảnh mất bao nhiêu công đoạn, đến khi xong xuôi thì cũng đã ba giờ chiều.
Mấy người bạn mạng xã hội phải đi lúc 4h, người đến từ Ninh Thành cũng cần tranh thủ lên đường, nên Kiều Kiều ôm hộp rồi nhanh chóng chui vào nhà kính.
Còn bên này, nhà họ Tống tiễn Tùng Vân trước tiên.
Biết hai người là Tùng Vân và thư ký Vương không phải đơn giản chỉ là “bên thu mua”, Tống Đàm dù lúc chụp ảnh không tham gia, nhưng lúc tiễn khách thì vẫn nhiệt tình khiêng ra hai chiếc rổ lớn.
Đó là hai cái rổ tre cũ kỹ, hình thức trông chẳng đặc biệt gì, nhà nào ở nông thôn cũng có vài cái, điểm đặc biệt duy nhất là, bên trong nhồi đầy ắp rau quả.
Theo lý thì họ không nên nhận của người dân dù chỉ một cây kim sợi chỉ, nhưng mà… một rổ đầy như thế này, ai mà từ chối cho nổi!
Thư ký Vương cười đến tít mắt, còn định lấy điện thoại ra:
“Ôi thế này ngại quá, tôi chuyển khoản cho cô nhé.”
“Thôi đi! Nói gì tiền nong ở đây.”
Tống Đàm đã làm chín mươi chín bước rồi, cũng chẳng tính toán gì chút xíu còn lại:
“Không phải đồ đem bán đâu, toàn là đồ nhà trồng để ăn, cũng không nhiều nhặn gì, bên dưới toàn là củ cải với cải thảo, bên trên để cho mấy người nếm thử thôi mà.”
Cô nói đầy chân thành, thư ký Vương sốt sắng nhận lấy rổ, lập tức cảm thấy tay trĩu hẳn xuống.
Nhìn kỹ lại, thấy ở phía trên rổ là vài quả dưa chuột non tươi rói, bên cạnh là một hộp nhựa đựng cà chua bi đỏ mọng, qua lớp nhựa còn thấy được màu đỏ tươi hấp dẫn bên trong.
Lại còn có hai hộp quà, lúc ăn cơm từng nghe thoáng qua, chắc là dâu tây. Viền rổ còn đặt một quả dưa hấu cỡ nhỏ khoảng 3–5 cân, giữa mùa đông mà nhìn thấy dưa hấu, cảm giác như được giải nhiệt, ngon lành vô cùng, thư ký Vương thấy lòng mình ngả nghiêng, lời khách sáo cũng không nói nổi nữa.
Nhìn xuống dưới, đúng như lời Tống Đàm không hề khách sáo:
Củ cải và cải thảo đã rửa sạch chiếm gần hết cả rổ.
“Đây là rau người trong làng trồng, không ngon bằng đồ nhà trồng nhưng vẫn hơn hẳn rau ngoài chợ. Mấy người mang về ăn thử đi, ăn thấy ổn thì giới thiệu thêm cho người ta biết tới, sang năm làng mình trồng nhiều thêm một chút.”
Nghe vậy, Tùng Vân cười to đầu tiên, sau đó rất thoải mái nhận lấy rổ:
“Được! Tôi ăn thử xem sao! Cô mà giúp người khác giàu lên, cả làng thành khu sinh thái nổi tiếng thì thật sự là quá giỏi luôn đấy!”
Tống Đàm nghĩ bụng, nghe người ta nói chuyện dễ chịu chưa kìa, còn hơn cả lãnh đạo thành phố của họ nữa ấy chứ.
Món quà này chắc chắn không uổng công đâu!
Thế là cô cũng cười rạng rỡ, đúng kiểu một nhà vui vẻ, hòa thuận đầm ấm.
Chờ Tùng Vân rời đi, lãnh đạo thành phố và thư ký hai người đứng bên lề đường cố rướn người nhìn theo, không hiểu sao lại mang chút dáng vẻ… thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, thái độ thân thiện ban nãy cũng âm thầm thay đổi, lúc này tỏa ra khí chất trầm ổn, điềm tĩnh:
“Giờ này rồi, hôm nay thực sự làm phiền các cô quá rồi, tôi cũng nên quay về thôi, trong thành phố còn chút công việc…”
Thao Dang
“Ôi lãnh đạo nói vậy là sao được!”
Tống Đàm nhanh chóng xách hai cái rổ tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1098-cuu-mang-voi.html.]
“c.uối năm bận rộn như vậy mà lãnh đạo còn tự mình đến, tôi thật sợ trưa nay đông quá không tiếp đón chu đáo.”
“Đây đây đây, hôm nay ai cũng có phần, tuyệt đối đừng khách sáo nha!”
Vừa nói vừa trực tiếp nhét hai cái rổ vào cốp xe, lúc này còn liếc nhìn vị thư ký, bụng thầm nghĩ người này đúng là không nhanh nhẹn bằng cái anh Vương gì đấy vừa nãy.
Những lời khách sáo được nói ra một cách trơn tru, nụ cười trên mặt lãnh đạo càng sâu hơn, còn chu đáo để lại số điện thoại:
“Làng mình phát triển tốt như vậy, tôi rất thích những nơi náo nhiệt như thế này. Sau này có chuyện gì cứ liên hệ với tôi nhé…”
Vừa nói vừa liếc vào trong nhà, thấy mấy cụ già không ra tiễn, vị lãnh đạo trong lòng vừa tiếc nuối vừa do dự, c.uối cùng vẫn chỉ phất tay lên xe.
…
Tiễn nhóm người đó xong, Tống Đàm cũng thở phào một hơi.
Thật sự đấy, nói mấy câu khách sáo kia còn mệt hơn xách c.uốc đi c.uốc đất nữa!
Lại vòng qua bếp dạo một vòng, cô bỗng cảm thấy thiếu gì đó.
“Ơ? Mấy cái thùng nhựa nhà mình đâu rồi?”
Ông chú Bảy hôm nay cũng vất vả, thấy lãnh đạo đi rồi thì ngồi phơi nắng, nghe vậy chẳng buồn mở mắt:
“Mấy người Ninh Thành gom đống lá rau lại, nói là đi thăm chó.”
Nói rồi bỗng ngồi bật dậy:
“Ấy chao ôi, hình như họ định chụp ảnh chung với Đại Vương, ta nhớ có lần con nói là chụp với nó có thu phí đúng không?”
Tống Đàm bật cười:
“Thu phí kiểu gì chứ? Giá trị của Đại Vương mỗi lần mười tệ là không đủ đâu. Hơn nữa, không có người dẫn, họ làm gì đến gần được Đại Vương?”
Cũng đúng thật.
Lúc này Trương Yến Bình lại sán tới:
“Hôm nay anh cứ nghĩ mãi, lỡ như chủ cũ của Đại Vương mà tìm đến, thấy mình nuôi tốt như vậy muốn đòi lại thì sao? Hôm nay sao không mời người ta tới?”
Nhắc đến chuyện này, Tống Đàm cũng đành bó tay:
“Em mời rồi, người ta không đến.”
Lý do không đến rất đơn giản, khởi nghiệp thất bại, vẫn nuôi không nổi Đại Vương.
Thứ hai là người ta đã nuôi chó mới rồi.
Giờ dù có gửi video cho người đó cũng chưa chắc được phản hồi kịp thời, Tống Đàm cũng hiểu rõ rồi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, ít nhất lúc nuôi Đại Vương họ rất có tâm, lúc tìm chủ mới cũng rất có trách nhiệm.
Cơm ăn và tiền nuôi chó, đôi khi phải nhìn vào hoàn cảnh thực tế.
“Anh đừng nhắc cái này.” Cô dặn:
“Đại Vương nó thông minh lắm, anh mà nhắc là nó hiểu đấy.”
Trương Yến Bình cũng thở dài:
“Ôi chao Đại Vương của anh ơi… Hay là anh nhờ Cẩu ca hỏi xem có bạn nào hợp không, tìm bạn cho Đại Vương nha?”
Tống Đàm tròn mắt:
“Anh nghĩ gì vậy? Đại Vương nhà mình ăn còn hơn cả lũ heo, nuôi thêm một con nữa là phải trông… nhân sâm à?!”
Trương Yến Bình cũng bức xúc:
“Em xem kìa em xem kìa, anh nói một câu là em sợ Đại Vương buồn, thế mà lại chê nó ăn nhiều! Hứ!”
Mà nói đi cũng phải nói lại.
Đại Vương, đúng là ăn khỏe thật!
Đang trò chuyện thì thấy Lục Xuyên cũng đi tới:
“Nghe mọi người đang nói về Đại Vương, có thể dẫn tôi đi xem không?”
Loại chó to như vậy rất hiếm, lại hiền lành, quan sát kỹ sẽ giúp anh lấy cảm hứng tạo hình dị thú trong tiểu thuyết.
Tống Đàm gật đầu, thấy Tần Vân với Hà Huống cũng theo sau, dứt khoát đổ hết hạt dẻ trong đĩa ra:
“Cầm lấy này, với cái này thì nó có thể chơi với mọi người cả ngày.”