Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1099: Tình bạn hiện hình.

Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:45:16
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ nói đến những gương mặt nổi tiếng nhà họ Tống, ngoài Đại Hùng m.ô.n.g to thu hút ngay từ đầu thì trụ cột trung tâm chính là cậu nhóc Kiều Kiều.

Nhưng Đại Vương cũng không ít lần xuất hiện trước ống kính, ít nhất những cư dân mạng có thể đến dự tiệc sát trư thái thì không ai là không biết đến nó.

Đặc biệt là Đinh Ninh, người đang có ý định ký hợp đồng, lúc này vẫn đang thì thầm với hai đồng nghiệp:

“Tự làm kiểu tổ đội nghiệp dư thì không ăn thua, không đạt được hiệu quả dẫn lưu tối đa, nuôi heo là một điểm nhấn, còn làm pet blogger cũng là một điểm nhấn nữa.”

Đám đồng nghiệp gật đầu lia lịa:

“Chuẩn luôn! Chó như Đại Vương, thân hình to như thế, lại là giống đặc biệt, trong nước thật sự hiếm gặp. Phải lập riêng một tài khoản mới được.”

“Còn cả con ngỗng nhà họ nữa chứ, chiến đấu giỏi lắm, gom hết mấy nội dung thú cưng vào một tài khoản, hút fan cực nhanh.”

Ba người tụt lại phía sau đoàn, thì thầm bàn bạc vô cùng nghiêm túc, nhìn chẳng giống chút nào với vẻ hồn vía lên mây khi bị Lục Xuyên tra khảo ban nãy.

Mà Tống Đàm đi sau cùng, tai thính vô cùng, nghe hết mấy lời kia thì không nhịn được mà "chậc" một tiếng:

“Ai mà rảnh đi kiếm mấy đồng tiền lượt xem ấy chứ.”

Lục Xuyên lại gật đầu, trái lại còn đánh giá cao vài người kia:

“Nếu là với blogger chuyên nghiệp thì đề xuất đó thật ra khá ổn, dẫn lưu, tăng độ trung thành của fan, rồi phát triển đa kênh…”

Chỉ tiếc là… đụng phải nhà Tống Đàm.

Kiểu như học sinh xuất sắc, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vật lý toán học kinh sử tử tập cái gì cũng giỏi, c.uối cùng không học cái nào, lại quay đầu đi học… mỹ thuật.

Thế mới đúng là đ.ấ.m một phát vào bông, không chỗ phát lực!

Ngược lại, Tống Đàm nhìn anh đầy tò mò:

“Anh cũng hiểu biết phết nhỉ?”

Tần Vân với Hà Huống ở bên cạnh thở dài:

“Chuyện cơ bản thôi… bọn tôi viết truyện mà, cái gì cũng phải biết sơ sơ, giỏi nhất là nói lý thuyết trên giấy.”

“Cô đừng thấy A Xuyên nói hay như vậy, chứ bảo anh ấy tự đi làm blogger nổi tiếng ấy hả, cũng không biết bắt đầu từ đâu đâu.”

Hai anh bạn thân không ngần ngại kéo chân sau, mà Lục Xuyên thì vẫn ung dung:

“Nếu không viết truyện, tôi cũng thấy đi làm blogger ẩm thực cũng thú vị đó.”

Rồi còn thở dài đầy tiếc nuối:

“Tiếc là… blogger ẩm thực khó mà kiếm được vài chục triệu mỗi năm.”

Oa!

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến thu nhập của mình, Tống Đàm cũng tò mò:

“Lắm tiền vậy sao?”

Lục Xuyên gật đầu:

“Tôi viết chuyện vẫn được lắm.”

Khiêm tốn thì anh rất khiêm tốn, nhưng tự tin và cảm giác xứng đáng thì cũng không thiếu chút nào. Đây thật ra là một tố chất rất hiếm, ít nhất thì… rất hợp gu của Tống Đàm.

“Không tệ không tệ!” Cô tán thưởng:

“Tôi cũng thấy anh chắc là giỏi thật đó.”

Tần Vân thì sắp chua đến c.h.ế.t:

“Hứ! Đừng có đắc ý! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tôi sắp ra truyện hot rồi đấy!”

Hà Huống nãy giờ nghe lặng lẽ, lúc này mới chen một câu:

“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, rồi cậu… chuẩn bị mừng thọ sáu mươi nhá, chứ sao? Sáu mươi tuổi mà còn đi làm á?!”

Tần Vân siết c.h.ặ.t tay nắm mấy hạt dẻ khô.

Đáng hận quá! Tại sao tình bạn của anh ta lại hiện hình thành cái dạng oái oăm như này chứ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1099-tinh-ban-hien-hinh.html.]

Phía sau vài người thì thầm trò chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến niềm vui phía trước.

Tên lắm lời Chu Tân ăn uống no nê tiêu hóa xong, lúc này lại quay lại trạng thái đỉnh cao:

“Ai cha, đằng trước cái dãy lều nhỏ đó có phải là trại nuôi ong không? Năm sau còn bán mật ong không đó?”

Anh ta rất giỏi khơi mào đề tài, liền kéo câu chuyện sang cái sự mật ong quý hiếm, mùi vị ngon lành ra sao… lập tức mọi người nhao nhao thảo luận, náo nhiệt hết cả lên.

c.uối cùng ánh mắt tố cáo lại quay về phía sau.

Tống Đàm đang nghiêng đầu nghe Lục Xuyên nói chuyện, bầu không khí khi đó khiến chủ đề mật ong… chẳng chen ngang vào nổi.

Mọi người lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía trước, nơi chuồng heo được hàng rào chắn lại, nuốt nước miếng ừng ực.

“Bảo sao thịt heo lại ngon thế! Cô nhìn cái dãy đồi sau núi kia kìa, nuôi heo mà cho vận động thế này, mỗi ngày chạy như tập gym!”

“Đã mổ đến năm con heo rồi, đi về tay không thì tiếc quá, cho tôi xin một cái móng heo cũng được mà?”

“Còn mơ gì nữa? Nhà streamer nói không bán là không bán, bao giờ mua nổi mấy món ‘không bán’ nhà người ta chưa?”

“Nói thật chứ năm con heo cũng không nhiều… Nói thật ấy, nếu thầy giáo Kiều Kiều mà tập trung vào làm chăn nuôi, vài năm nữa thành tỷ phú thành phố cũng không chừng! Dù sao tôi thắt lưng buộc bụng cũng phải cố mua!”

“Nghe cái là biết chưa từng nuôi heo rồi. Có câu này nghe chưa? ‘Gia tài bạc vạn, có lông tính không’ đó!”

“Cần gì phải nuôi chứ? Rủi ro cao lắm. Tôi thấy đào mỏ quạ còn không ra hàng à? Trồng cái đấy ổn định hơn nhiều!”

“Cái gì?! Cậu đã từng cướp được đào mỏ quạ á?! Quá đáng! Tôi còn chưa từng mua được quả nào!”

“Nói đến đào mỏ quạ, tôi hồi đó còn chê 88 tệ một cân là đắt, kết quả đi siêu thị thấy người ta giành nhau 288 tệ 4 quả...”

“Chuẩn luôn! Có lúc không ăn phải đồ xịn, chẳng biết hóa ra người giàu quanh ta lại nhiều đến thế!”

“Tôi lại muốn ăn dâu tây trưa hôm nay ăn… Năm sau có bán dâu không nhỉ? Đúng mùa thì phải là xuân hè mới đúng ha?”

Mọi người tám chuyện rôm rả, càng nói càng thèm, chỉ hận không thể biến nhà họ Tống thành nông trại mô phỏng, bấm một phát là thu hoạch toàn bộ.

Nhưng đáng tiếc, hôm nay mọi người tán gẫu, ai cũng biết nhà họ Tống trồng trọt chăn nuôi không phải vì lợi nhuận.

Chỉ có thể nói là nhà ăn cái gì thì tiện tay trồng nhiều một chút, còn thừa ra mới đem bán.

Chuẩn chỉnh một thị trường của người bán!

Đang nói chuyện thì đột nhiên thấy phía trước rừng núi thấp thoáng bóng dáng khổng lồ nhảy mấy cái, rồi nhanh chóng tiến về phía đoàn người.

Hít hà!

Đám lính cứu hỏa đi đầu lập tức căng thẳng người.

Bởi vì thân hình của Đại Vương thật sự quá to lớn, hơn nữa được nuôi ăn ngon mặc đẹp, lông mượt bóng loáng, tinh thần hăng hái, mà mắt nhìn người lại nghiêm nghị vô cùng.

Dù họ cũng từng nuôi chó to, nhưng… to này và to kia vẫn là hai chuyện khác.

Lúc này, một con ch.ó thân hình như hổ đi tới, hỏi sao không khiến người ta lo lắng?

Nhưng nhìn kỹ một chút, chắc là cái khăn quàng cổ đỏ trên n.g.ự.c Đại Vương, phía dưới còn thắt nút lỏng lẻo, bay phấp phới theo gió, khiến mọi người từ từ cũng thả lỏng:

“Không sao đâu, nó không có ý tấn công.”

“Nói thừa rồi. Chủ nó ở ngay sau lưng đấy thôi, giống chó lớn thường tính cách cũng ổn định hơn.”

Tất nhiên, chỉ là tương đối thôi. Nếu không được huấn luyện tốt, lúc bùng lên thì chủ cũng không kéo lại được đâu.

“Không biết có phải ảo giác không, nhưng thấy Đại Vương hình như còn to hơn cả lúc hè mang lên đội chúng ta ấy nhỉ?”

“Đúng đó! Hồi ấy cố lắm mới nhét được nó vào ghế sau xe, giờ chắc không chui nổi nữa đâu.”

Chu Tân thì nhìn trước nhìn sau, miễn cưỡng lý giải:

“Chắc là ảo giác thị giác thôi. Chó ấy mà, đến mùa lạnh thì lông mọc dày lên, nhìn tổng thể như phình ra một vòng.”

Mà nói cho cùng, nó đã to thế rồi, to thêm vòng nữa hay hai vòng cũng chẳng khác biệt là bao, mọi người chỉ biết tròn mắt cảm thán:

“Đẹp trai quá đi! Con chó này oai phong quá! Không dám tưởng tượng sau này mình mà nuôi được một con thế này thì sướng tới mức nào!”

“Ừm… chắc là sướng đến mức tiền hưu cũng không đủ để nuôi chó quá.”

Thao Dang

Mọi người nhìn con ch.ó khổng lồ trước mặt, con ch.ó Kangals, đã đi đến bên cạnh, im bặt.

Loading...