Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1101: Thâm nhập nội bộ.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:10
Lượt xem: 187
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Xuyên cũng rất tò mò.
Ông anh họ to cao lực lưỡng là Trương Yến Bình thì trông có vẻ chỉ có mỗi sức vóc, mà nhiệm vụ hôm nay lại là xem livestream, chơi điện thoại.
Còn ông anh họ dáng người bình thường, mặt mũi đoan chính là Ngô Lôi thì đang cẩn thận tỉ mỉ cho bò ăn ngoài bãi sông.
Cách phân công thế này rõ ràng chẳng hợp với tính cách “dùng người đúng chỗ” của Tống Đàm chút nào.
Tống Đàm thì thật sự không ngờ Ngô Lôi lại có được một người anh em chí cốt thật lòng, bèn giải thích: “Anh Lôi nhà tôi học ngành cũng thường thôi, đi làm thì không cao không thấp, chẳng đâu vào đâu cả. Cậu tôi muốn sang năm nuôi bò nuôi dê thả, định để anh ấy khởi nghiệp ở quê, nên cả nhà đang học việc ở bãi sông đấy.”
Nghe thì hợp lý, nhưng Trương Thần căn bản không tin, giờ thời buổi nào rồi, trai tráng trẻ tuổi chẳng phải đều ra ngoài bươn chải sao? Cứ nhìn quanh mấy làng bên, có mấy ai chịu ở nhà làm nông?
Cậu bạn mình hồi đó còn yêu được... ai nhỉ... dù sao là cái cô Juliet đó, chứng tỏ đầu óc đâu đến nỗi, vậy mà giờ lại quyết ở lại quê?
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng anh ta không nói ra, sợ nói khó nghe lại khiến bạn bị trù dập. Ngược lại, Lục Xuyên không nghe thấy anh ta nói gì, bèn hỏi thay một câu:
“Cậu ấy còn trẻ như vậy, chịu ở nhà thật à?”
“Chứ sao lại không chịu?”
Tống Đàm nói như lẽ đương nhiên: “Sang năm đầu xuân sẽ mua bê với dê con từ nhà tôi, nuôi thả cho ăn cỏ ngoài đồng. Đến khi xuất chuồng thì tôi giới thiệu chỗ thu mua giá cao…”
Dạy người cách câu cá đến mức này rồi, cô thấy mình cũng gọi là chu đáo lắm rồi nhá?
“Hơn nữa, anh Lôi nhà tôi đi làm hai năm mà không để dành được đồng nào. Cậu Hai nhà tôi thì tích góp mãi mới được có hơn hai mươi vạn, giờ đến tiền đặt cọc ra hồn còn không đủ nữa là... Một người thanh niên, chỉ dựa vào đi làm thuê, chẳng biết đến kiếp nào mới có tiền cơ chứ?”
“Vẫn là nên tranh thủ lúc còn trẻ mà thử sức một phen thì hơn.”
Nghĩ đến sự thay đổi của Ngô Lôi trong nửa năm nay, cô cũng thật lòng khen ngợi: “Anh ấy có hơi chậm chút, nhưng người thật thà, chăm nuôi bò dê thì chẳng qua loa tí nào, cực kỳ có tâm, kiểu người như vậy, làm công thì không có tiền đồ, nhưng làm chăn nuôi lại cực kỳ ổn định.”
Nhớ hồi mới gặt lúa, anh ta mang hành lý đến nhà ở nhờ còn bày đặt lên mặt dạy người khác, vừa không có EQ cũng chẳng có IQ.
Vậy mà giờ bước ra khỏi chuồng bò, tuy EQ và IQ vẫn y như cũ, nhưng tâm thái thì lại khác hẳn, chững chạc hẳn ra.
Mấy công lớn này, chẳng phải đều do nhà họ Tống bồi dưỡng ra cả à?
Tống Đàm cũng khá là đắc ý.
Chỉ có điều, nuôi thả bò dê thì thời gian xuất chuồng sẽ lâu hơn. Nhưng bù lại, giá lại cao hơn. Một bên kéo dài thời gian thu tiền, một bên giảm rủi ro khi làm nhỏ lẻ, tính ra thì chả có gì đáng lo cả!
Đến mức này rồi, đừng nói Trương Thần, ngay cả Tần Vân và Hà Huống cũng thấy ghen tị.
“Cô như kiểu muốn nhét luôn cơm vào tận miệng cho người ta ăn ấy, đến lúc có thịt bò thịt dê rồi, nhớ bán cho tôi nha!”
“Phải đó phải đó, mấy con bò con dê nhà cô cũng bán cho bọn tôi ít nhé!”
Dù không mua được bò dê nhà họ Tống, thì hàng của họ hàng cũng không tệ chứ?
Tống Đàm cũng rất vui: “Được! Đến lúc đó có hàng, tôi báo cho Lục Xuyên, các anh muốn bao nhiêu cứ nói với anh ấy.”
Lúc này, Tần Vân và Hà Huống nhìn Lục Xuyên đang thong dong lái xe ba bánh phía trước, không khỏi cũng cảm thấy vui mừng.
Có người trong c.uộc rồi thì dễ làm việc quá còn gì!
Người anh em này coi như đã thâm nhập được vào nội bộ nhóm mua hàng nhà họ Tống rồi ha!
…
Chiếc xe ba bánh rẽ khỏi con đường nhựa phẳng lì, đi vào đường bê tông rồi vòng vèo ngoằn ngoèo, c.uối cùng thì bãi sông mênh m.ô.n.g cũng hiện ra trước mắt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1101-tham-nhap-noi-bo.html.]
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, nước sông lăn tăn sóng nhỏ theo gió, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt nước, lấp lánh lung linh, vừa chói lọi vừa rộng lớn.
Bên bờ sông là những đám lau sậy vàng úa cao gầy, đung đưa nhè nhẹ trong gió. Loáng thoáng còn thấy bầy vịt trời lông đen lẫn xanh đang lặn ngụp bên trong, xen lẫn cùng với đàn vịt nhà họ Tống, chẳng mấy chốc đã chúi đầu xuống nước, chỉ còn lại hai cái m.ô.n.g tròn tròn nhọn nhọn trồi lên.
“Quạc quạc quạc...”
Đại Bạch với Ngỗng muội đang bày thế trận bơi vòng vòng xung quanh, hiển nhiên đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăn vịt rồi.
Thao Dang
Nhìn lại cả cánh đồng cỏ, giữa mùa đông rồi, đã chẳng còn thấy chút sắc xanh nào nữa, bò dê lác đác phân bố quanh vùng, đang cúi đầu lục lọi trên mặt đất, nhưng trông cũng chẳng hề gấp gáp.
Xa xa, trên sườn núi cao và dốc, mấy con dê tung tăng nhảy nhót, dưới chân như gắn lò xo, bước qua những đống đá lởm chởm, thỉnh thoảng phát ra tiếng động ngắn gọn, nghe như tiếng con nít vui cười nô đùa.
“Wào…”
Tần Vân chậm rãi bước xuống từ chiếc xe ba bánh vừa dừng lại, nhìn mảng lớn bãi sông bằng phẳng vàng úa trước mắt, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại mỗi câu cảm thán thần kỳ, bao hàm muôn điều này.
Hà Huống cũng ngẩn ra.
Giây tiếp theo, anh ta rút điện thoại ra mở ngay phần ghi chú, lạch cạch gõ lia lịa: “Có cảm hứng rồi có cảm hứng rồi! Tôi phải ghi mấy cái ý chính trước, truyện sau phải viết một bộ làm nông, bắt đầu từ thả bò bên bờ sông…”
So với họ, Lục Xuyên còn thấy chấn động hơn.
Anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, từ Nam chí Bắc, ngắm đủ loại phong cảnh. Những bãi sông giống như trước mắt này, thật ra đi ra ngoài là thấy ngay, không hiếm.
Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ riêng khung cảnh nơi đây lại mang đến cảm giác tĩnh lặng, bình yên và dễ chịu đến thế… đúng là nơi phong thủy hiếm có!
Anh không biết đó là hiệu quả tích tụ lâu ngày của linh khí nhạt nhòa và hơi nước bốc lên, nhưng nhạy cảm như anh thì đã cảm nhận được sự thoải mái rồi.
Lúc này cúi nhìn những gốc cỏ khô khốc dưới chân, anh cũng thong thả rảo bước sang bên cạnh.
Ngay cả anh còn như thế, thì đám người đi cùng bên cạnh càng khỏi phải nói, reo lên ầm ĩ, lập tức rút điện thoại ra!
Mấy người lính cứu hỏa và đội Vũ Kinh nhìn nhau, không khỏi cảm thán: “Nếu chó nhà mình mà được dưỡng già ở đây, không biết sẽ sung sướng thế nào nữa… bảo sao nhìn tụi nó tinh thần phơi phới vậy!”
Chớ nói là chó, người mà còn thấy muốn đến ở nữa là.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Chu Tân lấy ra một chiếc còi, khẽ huýt một cái, trong đám lau sậy xa xa lập tức xào xạc rung động, rồi nhanh chóng có bốn con ch.ó lao vọt ra!
Dẫn đầu là Đa Đa chạy nhanh gọn dứt khoát, tai bay phấp phới, toàn thân phủ lớp lông ngắn ánh vàng nhạt dưới ánh nắng, trông như đang khoác một lớp sa mỏng màu kim.
Nhìn nó lúc này, ai mà tin nổi chỉ mấy tháng trước nó còn suýt c.h.ế.t cơ chứ!
Và chỉ có nơi bãi sông rộng mênh m.ô.n.g thế này, bọn chúng mới có thể thoải mái chạy nhảy, thật sự tự do!
Đây mới chính là tinh thần phấn chấn mà lúc ngồi xe ba bánh chẳng thể hiện ra được!
Ở đây, chúng thật sự được sống một cách tự do, vui vẻ!
“Tuyệt thật đấy…”
Mọi người rút điện thoại ra quay video, trong giọng còn lẫn chút nghẹn ngào vì sung sướng:
“Mọi người nhìn đi! Nhìn Thương Nhĩ nhà mình đi, Anh Tuấn, Công chúa... hạnh phúc biết bao!”
Họ vừa quay vừa từ từ ngồi xuống, dang rộng vòng tay.
Đến khi mấy chú chó phấn khích lao đến, mọi người loạng choạng một chút, rồi chẳng do dự mà ôm c.h.ặ.t lấy “con” nhà mình, kể cả Đa Đa cũng nhào vào lòng Chu Tân.
Tiếng chó sủa, tiếng ngỗng kêu, bò dê cũng lên tiếng đáp lại, cùng với tiếng cười sảng khoái của đám thanh niên…
Tất cả những âm thanh ấy lúc này vang vọng mãi giữa bãi sông và vách đá.