Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1102: Ai ngứa tay vậy chứ?
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:12
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niềm vui của bọn họ đến quá dễ dàng, mà Tống Đàm nhớ lại trạng thái của mình khi mới về quê đầu năm, cũng không khỏi mỉm cười.
Thấy Lục Xuyên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cô bước đến hỏi: “Chán rồi à?”
Phải nói thật, người ta cảm thấy thoải mái, thư giãn ở một nơi thiên nhiên rộng mở, chưa chắc vì cảnh sắc trước mắt quá đẹp. Như bãi sông giữa mùa đông này, có gì mà gọi là phong cảnh cho nổi?
Lục Xuyên lại quay đầu mỉm cười với cô, không phải kiểu cười nhẹ nhàng thường ngày, mà là nụ cười rạng rỡ thật sự: “Không đâu, ở đây rất dễ chịu.”
Anh ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi rất thích.”
Nghe người khác khen ngợi vùng đất của mình, Tống Đàm cũng thấy vui: “Thật ra bây giờ đến đây thì chẳng có gì để xem. Đợi đến mùa hè hay mùa thu, hai bên đều có phân khu trồng các loại cỏ chăn thả khác nhau.”
“Cả cánh đồng sẽ xanh rì, bên sườn đá kia còn có vách núi đổ xuống rậm rạp hoa cúc dại, gió thổi qua cũng thơm đắng... Rồi cả đám lau sậy này nữa, trong đó có vịt trời, có uyên ương, còn có cả cá ẩn dưới mặt nước.”
Chia sẻ với người khác sẽ khiến niềm vui nhân đôi. Lúc này Lục Xuyên nhìn chăm chú vào cô, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo mộc mạc ấy tràn ngập mộng tưởng, đôi mắt ánh lên niềm mong chờ thuần khiết.
Tống Đàm cũng nhìn lại anh: “Xuân, hạ, thu, đông, anh muốn đến lúc nào cũng được.”
Thật khiến người ta cảm động.
Sự chân thành thế này, như thể một tâm hồn luôn thẳng thắn đang thổ lộ niềm vui trong lòng.
Làm người ta xao động.
Lục Xuyên thu lại tâm trí, cũng không kìm được mà mỉm cười: “Tôi sẽ đến… Ừm, mùa hè được không? c.uối hè đến giúp cô hái hoa cúc dại?”
Tống Đàm cũng bật cười ha hả, chỉ vào sườn đá trơ trụi: “Vậy thì mang nhiều hành lý lên nhé, đầu hè hãy đến đi! Năm sau tôi còn trồng ngải cứu với hướng dương nữa, đến giúp tôi vò ngải, bổ hạt hướng dương nha.”
Nghĩ một lát lại bổ sung: “Nhớ mang theo dì nữa đó, dì làm việc nhanh lắm.”
Lục Xuyên lập tức bật cười thành tiếng, tiếng cười sảng khoái ngân vang bên bờ sông: “Nhất định rồi.”
Nhưng ngay sau đó, trong niềm vui của hai người chợt xen lẫn tiếng vịt kêu quạc quạc, tiếng ngỗng hét toáng, còn có tiếng chó sủa bò rống.
Thao Dang
Tiếng lớn nhất lại là tiếng gào thét chạy trối c.h.ế.t của Tần Vân và Hà Huống.
Hai người vung chân chạy như bay trên đồng cỏ bằng phẳng, nhưng mấy con ch.ó dẫn theo hai con border collie cứ lao qua lao lại dưới chân họ, không rõ là đùa giỡn hay cố ý quậy phá.
Từ xa thấy được Lục Xuyên và Tống Đàm, Hà Huống trong đầu mới vừa "Wào!" một tiếng vì nhan sắc của cặp đôi này, thì đã bị tiếng hét chói tai của Tần Vân kéo về thực tại.
Thực tại là, Đại Bạch và Ngỗng muội đang vươn dài cổ, xòe cánh ra sau, từng bước bốp bốp bốp rượt theo!
Rõ ràng tụi nó chạy không nhanh lắm, nhưng hai người kia bị chó cản chân cũng chẳng chạy nhanh được, thế là quái lạ thay, khoảng cách dần bị rút ngắn!
“Ngỗng kìa!!”
Đại Bạch nổi giận, nhún người vọt lên, suýt chút nữa thì cắn trúng bắp chân Tần Vân!
“Cứu mạng với cứu mạng với!!!”
Mà đi kèm với tiếng kêu đau khổ của họ, là tiếng cười rần rần và những chiếc điện thoại quay video của đám người xung quanh.
Cũng không phải là không có tình đồng loại, giờ phút này, họ vẫn cổ vũ động viên đấy chứ.
“Đại Bạch! Nhanh nhanh nhanh! Mổ cái đùi anh ta đi!”
“Ngỗng muội! Ngỗng muội cố lên nha! Mổ! Mổ trúng đi! Ai bảo nữ không bằng nam chứ!”
“Mau mau bên trái, con Labrador kia tên là Đa Đa đúng không? Đa Đa, chặn anh ta lại!”
“Bên trái, hai con border collie kia tên gì vậy? Bao vây! Bao vây anh ta lại!”
Mấy người thật quá đáng, Tần Vân và Hà Huống bị vây giữa vòng vây, suýt nữa rơi lệ tại chỗ: “Mấy người còn là người không vậy hả?!”
“A Xuyên à! A Xuyên ơi cứu mạng với! Cậu đừng lo gái đẹp nữa, mau cứu tụi này cái đã!!”
“Cô chủ Tống! Tống Đàm! Ơn nghĩa to lớn này thật chẳng biết báo đáp thế nào, tôi gả anh trai độc thân của tôi cho cô đấy, cô làm ơn thu hồi thần thông của chúng nó lại đi!”
Lục Xuyên: …
Anh lập tức cao giọng đính chính: “Cảm ơn, tôi là con một, không có em trai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1102-ai-ngua-tay-vay-chu.html.]
Phụt hahaha!
Đám người xem náo nhiệt khựng lại một chút, sau đó nụ cười càng lúc càng dữ dội hơn.
Tống Đàm cũng chẳng vội, chỉ mỉm cười nhìn hai tên kia chạy trối c.h.ế.t:
“Anh trai độc thân của các anh thì từ từ cũng được.”
“Nào nào, kể tôi nghe trước đi, hai người làm gì chọc đến hai đứa nó thế?”
Đại Bạch là con ghét nhất mấy câu kiểu “hầm ngỗng ăn” rồi, nhưng từ sau khi chuyển từ ao cá ra bãi sông này, trời cao biển rộng bạn bè đông, chẳng ai còn nhắc đến mấy chuyện đó trước mặt nó nữa. Giờ tự dưng nổi đóa lên…
Chẳng lẽ là…
Cô đang suy nghĩ, thì có người đã nhanh nhảu lật bài:
“Ha ha ha chuyện này không thể trách Đại Bạch nhà mình được nha!”
“Chuẩn luôn! Là anh tay ngứa trước!”
“Bẩm báo Đại Vương, thần có bằng chứng đây! Quay phim rõ nét luôn!”
“Ha ha ha anh còn quay nữa, gửi tôi gửi tôi!”
Mọi người nhốn nháo hẳn lên, đến khi Tống Đàm xem được video rồi, thì Tần Vân và Hà Huống đã bị đuổi cho thở hổn hển, chạy nghiêng ngả.
Thể lực của thanh niên thời nay thật sự không bằng được con ngỗng.
“Cứu mạng với, Đại Bạch ơi, tôi chỉ phạm chút lỗi nhỏ thôi mà… hộc hộc…”
“Hộc… Đại Bạch! Đừng đuổi nữa! Tôi… tôi quỳ xuống lạy cậu một cái được không… cái mạng nhỏ của tôi… hộc hộc…”
Mà chẳng ai tội nghiệp cho họ cả, chỉ cười càng lớn hơn thôi.
Ai bảo ngứa tay làm chi?
Lúc ngồi xổm bên bãi lau sậy chụp ảnh, vừa hay có hai con vịt đến kiếm ăn, một con cắm đầu xuống nước nông.
Hai tên đó thì hí hửng, thấy vịt không đề phòng, liền nhón chân dẫm nước, búng tay một phát vào… m.ô.n.g vịt.
Quá ghê gớm!
Hai con vịt hoảng sợ "quác" lên một tiếng, lập tức lao đi như tên bắn. Hai tên kia thì cười ngặt nghẽo, còn quay video tiếp.
Chưa được bao lâu, chỉ thấy hai cái bóng trắng lướt nhẹ trên mặt nước từ xa trôi đến…
Tiếc là hai người này tuy có xem livestream của Kiều Kiều, nhưng Đại Bạch đã lâu không xuất hiện nữa, mấy chiến tích anh dũng cũng không còn lưu dấu trong đầu họ.
Thấy Đại Bạch lao đến, cả hai còn hứng thú quay phim, vừa kêu “Wào”, vừa bình phẩm: “Con này to ghê, chắc hầm nồi không vừa quá!”
Được rồi nhé, buff kép chồng lên nhau, Đại Bạch thù hận cộng dồn x1000!
Dám bắt nạt đàn em của nó, còn dám thèm thuồng thân thể nó! Đại Bạch “quạc quạc quạc” gào một tiếng, sau đó lao thẳng lên bờ!
Bên cạnh, Ngỗng muội cũng tròn trịa to lớn, đang nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt người!
Tống Đàm mở video ra đưa cho Lục Xuyên, mà đối phương xem xong với ánh mắt chứa ý cười, chẳng thèm để ý đến mấy tiếng kêu cứu ầm ĩ bên cạnh, lại còn cười hỏi:
“Gửi video cho tôi với?”
Tống Đàm đang nhìn đám người phía trước cười ầm, nghe vậy chẳng buồn quay đầu lại: “Anh tự chuyển đi, mấy chị em bên kia, quay chưa? Toàn cảnh quay nha, cận cảnh quay nha, tí nữa gửi tôi hết đấy!”
“Ha ha ha yên tâm! Tụi tôi có hết, đa góc độ luôn!”
Lục Xuyên chuyển video sang điện thoại mình xong, liền đưa trả lại Tống Đàm. Cô vẫn không ngoảnh đầu, chỉ đưa tay ra sau lưng.
Giây tiếp theo, trong làn gió xuân nhẹ thổi, bàn tay ấm áp mang theo chiếc điện thoại còn nóng hổi, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.
Tống Đàm khẽ khàng rung động trong lòng.
Xa xa, tiếng rên rỉ đau khổ của hai “anh em” vẫn không ngừng vang lên.