Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1103: Ly biệt và sầu muộn.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:15
Lượt xem: 175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, niềm vui và nỗi buồn giữa người với người chẳng thể đồng cảm.
Mà một khi niềm vui lại xây dựng trên nỗi đau của huynh đệ, thì niềm vui ấy lại càng trở nên ngọt ngào.
Ít nhất thì, lúc Lục Xuyên thu tay về, nụ cười trên môi anh vẫn chưa hề tan biến.
Dĩ nhiên, hai “người anh em” Tần Vân và Hà Huống, hai kẻ chưa từng tập tành gì, rốt c.uộc vẫn chạy không thoát được Đại Bạch, bị nó mổ cho hai cú vào m.ô.n.g mới chịu buông tha.
“Sớm biết thế này…” Hà Huống nằm bò trên cỏ rên rỉ, “Chúng ta thà không chạy còn hơn, để nó mổ cho hả giận một cái có khi lại xong từ sớm.”
Tần Vân thì mặt như tro tàn, nằm ngửa ra: “Mất hết mặt mũi anh em rồi… mà Lục Xuyên đúng là không phải huynh đệ gì sất, hu hu hu…”
Nam tử hán đại trượng phu đây này, thật là nhục muốn c.h.ế.t!
Ngay sau đó, có người đi giày ủng bước tới, một chiếc xẻng cắm “phập” ngay xuống đất bên cạnh mặt anh ta.
Ngẩng đầu lên, mới thấy là anh họ chăn bò da ngăm đen của Tống Đàm.
Tần Vân thở phào, đưa tay ra: “Cảm ơn huynh đệ, vẫn là cậu hiểu tôi, vừa nhìn là biết tôi không còn sức bò dậy nữa rồi…”
“À…” Ngô Lôi ngượng ngùng nhìn tay anh ta, gãi đầu: “Anh lật người qua một chút được không? Tôi phải xúc phân dê rồi.”
Đám dê con nhảy nhót lúc nãy chắc chắn đã ị tùm lum, cỏ rộng thế này, đoạn này anh ta vẫn chưa xúc qua.
Tần Vân: …
Hà Huống: …
Chớp mắt, hai người như bị kim đ.â.m bật dậy, như thể bỗng nhiên có nguồn sức mạnh nào đó tuôn trào từ trong xương tủy. Đến mức khiến Lục Xuyên từ xa cũng phải “ồ” một tiếng:
“Thể lực cũng đâu có tệ lắm đâu!”
…
Dù sao thì huynh đệ cũng chẳng đáng tin, nhưng vẫn là chỗ dựa tinh thần.
Sau khi len lén né ánh mắt đề phòng của Đại Bạch và Ngỗng muội, hai người ra mé sông rửa tạm cái áo khoác dính đầy cỏ và nước bùn, sau đó đành phải mặc lại, vừa ướt vừa lạnh, vừa xấu hổ.
Dằn vặt hồi lâu, c.uối cùng vẫn phải tìm đến Lục Xuyên:
“Cậu nói xem, lỡ bọn họ đăng cái video kia lên mạng thì sao? Dù sao bọn tôi cũng coi như là người có tiếng, như vậy xấu hổ lắm!”
“Hay là cậu nói giúp với Tống Đàm một tiếng? Không cần bắt mọi người không đăng đâu, nhưng ít nhất làm mờ mặt đi cũng được…”
Lục Xuyên khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Hai cậu là người nổi tiếng ở đâu cơ?”
Tần Vân như bị đ.â.m vào nỗi đau, tức tối hét lên: “Tôi từng lên chương trình phỏng vấn nhà văn đó nha! Còn từng lên truyền hình nữa! Giờ vẫn tìm được bài phỏng vấn bản quyền của tôi trên web đó!”
Thao Dang
“Hà Huống còn là ủy viên hội nhà văn tỉnh bọn họ nữa kìa! Tìm hình ảnh là ra ngay luôn!”
“Sao lại không tính là người nổi tiếng được hả?!”
Lục Xuyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó dè dặt nhìn hai người họ:
“Ờm… nhưng mặt hai cậu mà lên mạng, với người lạ thì cũng đâu khác gì một củ khoai trong một bao khoai đâu?”
“Tôi đoán chắc cũng chẳng có ai nhận ra đâu.”
Tốt lắm!
Thì ra nhát d.a.o chí mạng nhất… lại đến từ chính huynh đệ!
Oán khí trên người Tần Vân lúc này đủ để dưỡng ra ba con Tà Kiếm Tiên, nhìn chằm chằm vào Lục Xuyên mà nghiến răng nghiến lợi:
“Vậy cậu dám đảm bảo, mặt ậu mà đăng lên, sẽ không có ai nhận ra không?!”
Lục Xuyên trầm mặc đầy khó xử.
Một lúc sau, khuôn mặt tuấn tú dưới vành nón lưỡi trai lộ ra nụ cười… từ bi khó tả:
“Người với người… mức độ nhận diện cũng không giống nhau mà.”
Hà Huống rên rỉ một tiếng, phẫn nộ xoay người, kéo tay Tần Vân: “Sợ cái gì! Đàn ông đàng hoàng sợ gì mất mặt! Thà để tụi mình tự đăng lên, còn hơn để bọn họ đăng rồi bị người khác nhận ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1103-ly-biet-va-sau-muon.html.]
Chỉ cần tôi mất mặt đủ lớn, thì sẽ không ai cười nổi việc tôi bị làm cho mất mặt nữa!
Hai huynh đệ nhìn nhau một cái, móc điện thoại ra, tìm lại đoạn video Lục Xuyên đã tốt bụng gửi cho họ, rồi thao tác như gió, thành công đăng lên cả vòng bạn bè lẫn Weibo.
Hừ! Ai sợ ai chứ!
…
Một trận đùa giỡn, một trận cười vang.
c.uối cùng, khi ánh nắng bên bờ sông phủ rộng hơn trên mặt nước, buổi tiệc sát trư thái tụ họp từ bốn phương tám hướng cũng đến lúc tàn.
Vé xe của mấy người fan livestream đã đặt từ sớm, Chu Tân cùng vài người nữa cũng phải tranh thủ về làm việc.
Chiếc xe khách về đã đậu sẵn trước cổng, mọi người tụ tập trong sân, mở hành lý ra, từng túi từng túi rau được nhét vào bên trong.
“Củ cải này mới nhổ sáng nay đấy, đã rửa sạch rồi, về nhà còn để được hơn tuần nữa cơ.”
Kiều Kiều ngậm ngùi nhìn các bạn nhỏ ngàn dặm xa xôi đến đây, hình dán Peppa và Ultraman trên mặt bọn họ đã bị lau sạch, khiến cậu có chút tiếc nuối, giọng giải thích cũng trầm xuống:
Hai cô gái nhạy cảm rưng rưng mắt đỏ hoe, lúc này giơ điện thoại lên đứng trước mặt cậu nhóc:
“Bé con, chụp tấm ảnh kỷ niệm nhé!”
Vừa nghe vậy, mọi người cũng vây lại chụp chung. Đến khi bức ảnh hoàn tất, Kiều Kiều lại tươi tỉnh trở lại, tiếp tục chỉ dẫn về mớ rau củ trước mặt:
“Đây là cải thảo nè, rất dễ bảo quản nha. Em nghe nói mọi người ở nhà không nấu cơm mấy, thì cứ tách lá ra ăn kèm thịt, làm sandwich cũng được.”
Củ cải với cải thảo vừa nặng vừa chiếm chỗ, nhét vào vali phát là gần như chiếm nửa chỗ luôn rồi.
Mọi người mồ hôi đầm đìa, cố nghĩ cách nhét từng món một, hành lý có thể nhồi sao cũng được, chứ cải thảo củ cải nhất định không thể bỏ lại!
Kiều Kiều thì chẳng để ý gì, chỉ đắc ý khoe tiếp:
“Nhưng mà mấy thứ này là rau cải của cả làng trồng, không ngon bằng đồ nhà em đâu nhé, ngon hơn là ở đây này!”
Cậu lấy ra mấy chiếc hộp nhỏ:
“Dâu trắng trong nhà kính này, đây là dâu đỏ… nhớ ăn sớm nha, mấy cái này không để lâu được đâu.”
“Còn đây là dưa leo, mỗi người ba trái.”
“Đây là cà chua bi, để tủ lạnh thì giữ được hai ngày đó.”
Nói xong, cậu lại ngó mấy cái vali căng phồng của mọi người, có chút do dự:
“Thật ra em còn trộm hái vài trái dưa hấu nhỏ nữa, nhưng mà vali của mấy anh chị…”
Có vẻ… không nhét nổi nữa rồi.
“Nhét được nhét được!”
Cô gái đứng gần nhất lập tức móc nguyên túi đồ trang điểm ra khỏi vali, viết nhanh một mẩu giấy:
“Bé con, làm ơn gửi giùm chị hành lý này theo địa chỉ này nhé, phí ship người nhận trả!”
Khoảng trống rộng rãi mới tạo ra vừa vặn nhét được một trái dưa hấu mini.
Nhưng dưa hấu thì khác củ cải cải thảo, đâu có cứng cáp thế, c.uối cùng phải được bọc c.h.ặ.t trong xốp, nhét vào cũng không dám để va đập gì.
Lại có người lục lọi túi, lôi củ cải ra khỏi cái balo vốn đã nhồi cực khổ, rồi dọn chỗ cho dưa hấu:
“Thầy Kiều Kiều, cho tôi cái túi nilon nha.”
“Tôi không mang vali, thầy kiếm cho tôi cái bao to nha!”
Chứ gì đâu, bên trái xách một cây cải thảo hơn chục ký, bên phải vác một củ hai mươi ký…
Bọn tôi, xách được hết!
Vậy là sau một trận ồn ào, mấy nỗi lưu luyến chia tay như tan biến cả, không khí ngược lại lại ngập tràn niềm vui rộn ràng.
Tần Vân cười hì hì: “May mà tụi mình được ở chơi thêm vài hôm nữa, lại còn lái xe đến.”
“Ừ nhỉ.” Hà Huống cũng xúc động: “Tôi còn chẳng biết mấy thứ này qua được kiểm tra an ninh không nữa… mấy món này… có qua nổi không nhỉ?”