Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1104: Đáng lẽ phải xem ngày hoàng đạo.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:17
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vấn đề qua trạm kiểm tra an ninh thì mọi người vẫn chưa nghĩ đến, nhưng khi tất cả đã yên vị trên xe khách, thật hiếm hoi, dù có người hôm nay mới gặp lần đầu, thậm chí chỉ biết nhau qua nickname, ai nấy cũng sinh ra một nỗi bịn rịn khó tả.
Theo lý mà nói, nam nữ đô thị làm công ăn lương không đến nỗi xúc động dễ dàng thế, nhưng hôm nay đúng là quá tự do, quá vui vẻ, lại quá thỏa mãn.
Chu Tân mấy người cũng lưu luyến tạm biệt mọi người.
Họ đi ô tô đến, nên cốp xe tha hồ chất đồ, mỗi người một phần cải thảo và củ cải, không có gì phải hy sinh cả.
So sánh như thế, mấy người rõ ràng gần nhà hơn mà lười đi xe hoặc kéo vali lại càng thấy hối hận.
Đặc biệt là ba vị đến bàn chuyện ký hợp đồng với Kiều Kiều, đúng chuẩn dân công tác dày dạn, hành lý gọn nhẹ tối đa. Tuy Kiều Kiều đã chuẩn bị đầy đủ cho mỗi người, nhưng họ chẳng có cái túi lớn nào, chỉ đành xách bịch ni-lông vật vờ…
Không phải bịch ni-lông không tốt, chỉ là không mang được cải thảo, củ cải thôi đã tiếc, đằng này mùi thơm từ mấy trái dâu lại còn xuyên thấu qua lớp túi…
Thật sự là thử thách tâm lý cao độ.
Biết thế này…
Biết thế này rồi mà!
Hiếm có thay, Tần Vân với Hà Huống cũng đã "trà trộn" vào nhóm WeChat của đám fan (chủ yếu để nhận video "bóc phốt" của chính mình).
Lúc này mọi người lưu luyến vẫy tay chào, tiễn xe khách và mấy chiếc xe đến từ tỉnh Ninh chạy xa, mãi đến khi gió chiều trở lạnh, cảm xúc bịn rịn mới dần tan đi.
“Thôi nào, vào nhà sưởi ấm đi!”
Tống Tam Thành xách một rổ khoai lang bước đến: “Các cậu thanh niên sang nhà bên kia mà đốt lò nướng khoai nhé, nửa này nướng xong thì mang qua cho mấy ông cụ.”
Vài ông cụ đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, kể chuyện ngày xưa, còn có Tống Hữu Đức vào vai "bần cố nông" phụ họa ký ức…
Chậc, đúng là vừa gặp đã thân!
Tán cả mấy tiếng đồng hồ rồi còn chưa chán!
Mấy người trẻ thì chẳng ai muốn vào phòng khách, máy sưởi thì có gì lạ? Họ thích đốt củi! Vừa nướng khoai, vừa tán chuyện quanh lò lửa, trọng điểm là... khoai lang!
Thế là cả đám ùa vào nhà phụ ngay.
Chỉ còn Ngô Lan với Lục Tĩnh vẫn chưa vào.
Vì ngoài cửa, dì Cả và cô Hai cũng sắp phải quay về thành phố.
Cô Hai mai sáng sớm còn phải bán bánh trứng, tối nay phải về dọn hàng.
Dì Cả thì làm trái cây, buôn bán ngày đêm không nghỉ, đêm nay còn phải nhận hàng, cũng cần về phụ một tay.
Ngô Lan thì quyến luyến lắm, nhưng hôm nay người nhiều lại bận rộn, hai chị gái hai bên đã vất vả cả ngày, bà cũng không tiện giữ lại thêm.
Khuyên can mãi không được, đành bảo Ngô Phương lái xe đưa ông bà về trước, tiện thể cốp xe lại nhồi đầy một đợt nữa.
Củ cải, cải thảo, dâu, dưa hấu, khoai lang, mễ can… toàn bộ nhét hai túi to. Thêm cả một cái móng giò to và hai khối thịt bự tổ chảng.
Dì Cả nhìn Trương Yến Bình đang bận chuyển đồ, định nói gì đó, c.uối cùng chỉ thở dài một câu:
“Yến Bình à, con phải siêng năng lên chứ… nếu thật sự không muốn làm thì về thi công chức đi! Làm cán bộ rồi thì đỡ phải cực thân nữa.”
Trương Yến Bình nghĩ, chưa bàn đến chuyện thi có đậu không, chứ giờ làm cán bộ ở cơ sở, có ai mà không mệt nhọc?
Anh ta đâu có ngốc!
Nhưng mẹ sắp về rồi, lúc này anh ta bèn bật "chế độ đối phó", ừ à gật gù coi như đã bày tỏ thái độ.
Còn bà ngoại thì liếc nhìn căn phòng nhỏ đóng c.h.ặ.t cửa, lúc này len lén thì thầm với Ngô Lan:
“Con phải tranh thủ đó, Tiểu Lục người ta đẹp trai biết bao! Con nhìn nó đi, rồi nhìn mấy người khác, có ai sánh được không?”
Bà ngoại tặc lưỡi thở dài:
“Hồi trước thấy thầy giáo Tần Quân cũng được, chỉ là nhà xa quá, lại làm buôn bán, nếu Đàm Đàm lấy anh ta thì sau này phải cực lắm…”
Bà ngoại nhìn chằm chằm vào Ngô Lan:
“Con đừng cái gì cũng chiều theo con bé. Cơm ngon không tự động bay vào bát đâu, qua vài năm nữa tới ba mươi rồi thì còn chọn được ai tốt hơn nữa?”
“Mẹ Tiểu Lục ấy, mẹ cũng nhìn rồi, là người tử tế đấy. Một người mẹ chồng tốt là có thể chống đỡ cả một gia đình…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1104-dang-le-phai-xem-ngay-hoang-dao.html.]
Ngô Lan: …
Trời ơi mẹ ơi, mẹ nói chuyện coi chừng xung quanh với! Lục Tĩnh người ta đang đứng ngay ngoài cửa kìa!!
Bà cười gượng, còn Lục Tĩnh thì hai mắt sáng rỡ như đèn pha, lại còn phải cố nhịn cười giả bộ như không nghe thấy gì.
Chứ biết nói sao bây giờ? Nói rằng mình cũng muốn gia nhập cái nhà này à? Không tiện đâu a!
Thao Dang
…
Khó khăn lắm mới tiễn được bà ngoại đi, bên này, cô Hai lại đắc ý rút điện thoại ra khoe với Ngô Lan:
“Em coi nè, hôm nay lão Tống Đại Phương gọi cho chị bao nhiêu c.uộc điện thoại! Ha ha ha vẫn là Đàm Đàm biết nói, chọc người ta tức c.h.ế.t!”
Bà cực kỳ hài lòng.
Dù gì thì người anh cả trong nhà này hồi xưa chia được nhiều nhất, giờ già rồi mà không chịu phụng dưỡng cha mẹ, còn cố ý trở mặt…
Giờ muốn đẩy hết gánh nặng sang bà đây hả, đáng đời bị tức chứ sao!
Đàm Đàm nói đúng, bà đây là Tống Hồng Mai, đâu phải dạng dễ bị bắt nạt?!
Ngô Lan trong lòng cũng âm thầm hả hê, từ lâu bà đã thấy Tống Đại Phương chướng mắt, nhưng là em dâu thì không tiện nói. Giờ thì hay rồi, một lần rạch mặt rõ ràng, đã đời không thể tả, lại nhìn đống c.uộc gọi nhỡ dài ngoằng trên màn hình kia…
Chậc!
Phải nói, Ngô Lan cảm thấy lòng mình sảng khoái như uống lon nước ngọt mát lạnh giữa mùa hè nắng đổ, phê quá trời luôn!
Cô Hai vẫn là người tốt, dù có keo kiệt, nhưng lo lắng và giúp đỡ rất chân thành. Tình thân, nhiều khi chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả.
Cô Hai không cần móng giò, Ngô Lan vội nhét mấy miếng thịt lớn và rau dưa đồ đạc các kiểu vào cốp xe bà ấy:
“Chị Hai à, đừng tiết kiệm quá, tụi nhỏ cũng lớn rồi, giờ phải biết hưởng thụ một chút! Nào nào nào, mang về nhà từ từ ăn nha!”
…
Còn trong căn phòng nhỏ bên kia.
Tần Vân và Hà Huống tức tối bắt đầu phản công, chọn ngay hai củ khoai lang to tròn mập mạp đặt ngay vị trí trung tâm của lò lửa, vừa căm tức vừa lầm bầm:
“Hôm nay đúng là đen đủ đường! Không chỉ bụng đói meo, còn bị yêu quái ngỗng ở bờ sông tập kích!”
“Chuẩn luôn!” Hà Huống vào vai phụ họa: “Đợi khi Tam Muội chân hỏa bùng cháy, nướng chín hai thần quả ngoại bang này, hai ta cùng chia nhau thưởng thức, hôm nay mới xem như viên mãn!”
Hai người đầy kỳ vọng, mắt dán c.h.ặ.t vào hai củ khoai lang tròn vo thơm phức đang nướng trên lò.
Mọi người bên cạnh: …
Giáo sư Tống là người thật thà, đám học trò đã đi dọn dẹp ký túc xá hết rồi, ông thì ngồi đó một mình sưởi ấm bên lò, nghe thấy thế quay sang định nói gì đó, lại thấy Lục Xuyên đứng bên cạnh giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu “suỵt”, trên mặt còn mỉm cười.
Nhìn sang Tống Đàm đang hóng vui bên cạnh, giáo sư Tống lập tức hiểu ra.
Giờ nhìn hai cậu chàng nọ, ánh mắt ông đầy yêu thương:
“Nghe nói hai cậu viết sách à? Viết thể loại gì đấy?”
Đừng thấy Tần Vân với Hà Huống ngoài miệng thì mạnh miệng, chứ gặp giáo sư Tống là xẹp ngay, lúc này xấu hổ đáp:
“Ờm… cháu viết tiểu thuyết, kiểu hư cấu ấy ạ… như thể loại đô thị trọng sinh, quay lại thời kỳ đầu 2000 hoặc 80-90…”
Đó là Hà Huống viết.
Tần Vân thì đỡ hơn chút, cố gắng tự tâng bốc mình:
“Cháu thì viết thể loại huyền huyễn… kiểu xuyên không tu tiên, hoặc xuyên sang thế giới khác ấy ạ…”
“Ồ.” Giáo sư Tống gật gù, cố gắng hòa nhập với sở thích giới trẻ:
“Mấy loại truyện các cậu viết chắc giờ giới trẻ mê lắm. Vậy làm thành phim thì chắc doanh thu phòng vé cao lắm nhỉ?”
Người chỉ mới được chuyển thể thành anime: Hà Huống: …
Người chỉ mới được làm thành webdrama mà còn bị chuyển thể… thảm họa: Tần Vân: …
Thôi xong, hôm nay thật sự đáng lẽ phải xem ngày hoàng đạo mới ra khỏi nhà!