Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1105: Siêu to khổng lồ.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:19
Lượt xem: 248
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giáo sư Tống thật sự cố ý đ.â.m thọt họ.
Chẳng qua trong nhận thức của ông, sách thì c.uối cùng đều chuyển thể thành phim truyền hình, điện ảnh mới gọi là thành tựu.
Tần Vân với Hà Huống cứ ấp a ấp úng, ông cũng cảm thấy hình như gì đó sai sai. Lại hai củ khoai đỏ to tổ chảng lò, ông đành tế nhị mà thêm một câu để gỡ gạc:
“Cái đó... truyện về thập niên 70–80 đúng ? Hồi đó nông thôn nướng khoai cũng hợp thời lắm mà!”
Hà Huống ho nhẹ một tiếng:
“Cháu truyện niên đại, nam chính thường là nhân lúc cải cách mở cửa thì kiếm tiền… ăn phát đạt…”
Thỉnh thoảng cũng nam chính nhà nghèo, nhưng vô truyện là ba chương đầu bật mode phi thăng, kiếm thùng vàng đầu tiên cái . Còn mấy chi tiết như… nướng khoai thì, thật tình chẳng ai tỉ mỉ như .
Không khí trong phòng rơi yên lặng.
Giáo sư Tống họ, Lục Xuyên, thấy trai tuấn tú mỉm với , Tống Đàm cũng cong môi …
Thôi !
Ông thêm nữa, chỉ lặng lẽ lấy que gắp lật mấy củ khoai nhỏ xinh đang xếp đều lò nướng:
“Lật thế thì sẽ chín đều hơn, nhanh hơn.”
Ông nghĩ ám chỉ rõ ràng , thế mà Tần Vân với Hà Huống chỉ liên tục gật đầu lia lịa:
“ đúng đúng, chín nhanh hơn!”
Sau đó còn sức giúp ông lật hết đống khoai lò, kể cả hai củ siêu to khổng lồ của hai .
Giáo sư Tống: …
Thao Dang
“Phụt!”
Tống Đàm nhịn , bật thành tiếng.
Tần Vân và Hà Huống hiểu gì, đang định hỏi thì ting! một tiếng, điện thoại rung lên.
Vừa mở xem, thì thấy trong nhóm chat [Tiểu đội tiệc sát trư thái] mới tham gia hôm nay, tag thẳng họ.
[@Thanh Vân, tác giả đại nhân! Thì chính là tác giả em theo đuổi bấy lâu nay đó hả! Nếu tự đăng video lên Weibo, em thật nhận luôn!]
[@Tiểu Hà lái tàu lửa, a a a thì là ! Khỏi , c.uốn mới của em mua nha…]
Tần Vân và Hà Huống ngơ ngác màn hình, đột nhiên tỉnh ngộ. Weibo!
Hai bọn họ mới đăng video lên đó!
Lập tức c.uống quýt đăng nhập , chỉ thấy mấy tài khoản hàng chục ngàn fan của comment và tin nhắn lấp kín bằng một chuỗi [ha ha ha].
[Nói thật, truyện của @Thanh Vân và @Tiểu Hà lái tàu lửa nhiều năm , đầu tiên thấy hai dũng cảm như , hề sợ mất mặt chút nào.]
[Tuyệt vời! là phong cách nhân vật chính, chỉ cần mặt dày, chẳng sợ gì cả!]
[Quạc quạc quạc, nhưng mà buồn thật đó hahaha! Búng m.ô.n.g vịt xong ngỗng rượt chạy tóe khói!]
[Phụt! Mấy xem hết vội bình luận ? Nhà tài trợ rõ ràng là đống phân dê sân mà!]
[Ha ha ha ha ná thở luôn, mà buồn đến chớ?!]
[Đây là trang trại gia đình hả? Nhìn vui phết đấy, ở ?]
[Đang Tết mà chơi, mau mau! Có đáng tới , giới thiệu lẹ nào!]
[Cười c.h.ế.t! Lần thật sự thể trách con ngỗng! Ai rảnh mà búng m.ô.n.g vịt chứ!]
Ai cũng , thật tác giả văn nam tăng follow thì dễ chút nào, thế mà chỉ khi hai cái video đăng, lượt theo dõi của Tần Vân và Hà Huống bắt đầu tăng vèo vèo…
Không lâu , Lục Xuyên cũng gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.
[Bảng giải trí đồng thành – hạng 10: Hai tác giả thua hai con ngỗng]
Vẫn còn đang tiếp tục tăng thứ hạng.
Hai hít một thật sâu, sang Lục Xuyên vẫn đang tủm tỉm xem điện thoại:
“Cậu còn là đấy?! Tụi mất mặt như mà … tin , chụp hình đăng lên mạng luôn giờ!”
“Cậu cứ đăng .” Lục Xuyên vẻ mặt thản nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1105-sieu-to-khong-lo.html.]
“Dù đăng cũng chẳng cản nổi bảng xếp hạng của các leo tiếp .”
Dù thích lộ diện, nhưng đối với hai , thể để lộ điểm yếu . Không thì chẳng sẽ "nắm thóp" suốt ?
Vì , tiếp tục :
“Hơn nữa, bây giờ các đang độ hot, sẽ thu hút ít nhà đầu tư hoặc độc giả mới truyện, các chắc chắn lôi hình lên, kéo hết traffic ?”
Lục Xuyên tuy cảm thấy mặt gì ghê gớm, nhưng thật, nhờ cái mặt , từng hưởng ít tiện lợi.
“Mất mặt là các tự chọn. kiếm tiền thì chẳng lẽ ?”
Tần Vân, Hà Huống: … Cái đồ c.h.ế.t tiệt ! Lại còn nắm đúng điểm yếu của bọn !
Đáng giận, tất cả chỉ tại tụi đủ giàu thôi!
Giữa lúc cả hai đang sốt ruột theo dõi Weibo thì trong căn phòng cũng bắt đầu dậy mùi thơm ngọt. Lớp vỏ của khoai lang bắt đầu rỉ mật từng chút một.
Phần vỏ áp sát lò nướng cháy sém một tí.
Dù Tần Vân và Hà Huống mạng xã hội cho mướt mồ hôi, nhưng lúc cũng kìm mà hít hít mũi, đó hí hửng lật hai củ khoai to tổ chảng của , lưỡng lự:
“Chín nhỉ?”
Tống Tam Thành theo mùi hương , nhắm ngay mấy củ khoai nhỏ bên rìa nhét cái thau, :
“Chín ! Khoai nhỏ mà, nhanh lắm! Ấn cái mềm nhũn xuống liền là chín .”
Vừa , bàn tay "sắt m.á.u vô tình" nhanh chóng hốt hết một vòng khoai nhỏ quanh mép lò, xong hí hửng phòng khách, chậc, mấy ông cụ bên nhà bí thư Tiểu Chúc chuyện cực kỳ!
Nghe sướng cái tai!
Còn bên , Tống Đàm cũng chọn một củ khoai đưa cho Lục Xuyên:
“Anh ăn cái , củ tròn trịa đều đặn nhất!”
Nghĩ nghĩ đặt lên dĩa bên cạnh:
“Thôi chờ tí , đừng để bỏng tay.”
Lục Xuyên âm thầm rút tay .
Tần Vân và Hà Huống thấy thế thì liên tục lắc đầu “chậc chậc”:
“A Xuyên , kìa, ăn khoai lang thôi mà cũng sợ nóng… mà chẳng tí khí chất đàn ông nào hết !”
Vừa lấy tay chọc thử hai củ đại khoai của , oái! Mềm nhũn !
Chín !
Hai hí hửng, buổi tiệc sát trư thái hụt ban trưa giờ như tái hiện trong hình thức khác.
Họ cắn răng chịu nóng, cầm khoai lên luân phiên chuyển từ tay sang tay , “hú hí” vì nóng, say mê ngửi mùi thơm…
Thơm quá trời luôn!
Khoai chắc chắn siêu ngon!
Không uổng công hai nhanh tay nhanh mắt chọn củ to nhất!
Lục Xuyên vẫn mỉm họ, chẳng tức giận vì mấy lời trêu chọc, ngược ánh mắt còn đầy bao dung.
Theo lời Tống Đàm thì, ánh mắt đó chính là kiểu "ánh cưng chiều dành cho con trai ngốc nghếch nhà ".
Ngay giây , cắn một miếng khoai tự tay nướng, mắt của Tần Vân và Hà Huống lập tức sáng lên:
Mềm dẻo! Ngọt thơm! Ngon quá trời luôn!
Quay đầu liếc Lục Xuyên, hừm, thì , trai, cao ráo, kiếm tiền giỏi, mặt mũi còn hút fan, nhưng đến khi ăn khoai, cũng chỉ ăn củ nhỏ do Tống Đàm chọn thôi!
Hai mở to miệng nhai lấy nhai để, đến khi Hà Huống “ầy” một tiếng:
“Khoai bên trong chín ?”
Tống Đàm lúc đang chia khoai nhỏ cho Lục Tĩnh, Đỗ Mai và bà Đường, thế thì hờ hững đáp:
“Khoai to nướng chín hết là chuyện bình thường mà. Nhà là cắt đem hấp, hoặc nấu cháo khoai.”
Lục Xuyên đang thong thả bóc vỏ khoai, lúc cũng mỉm thêm:
“Không đến mức chứ? Chuyện mà cũng ?”