Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1106: Địa điểm quay phim.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:22
Lượt xem: 159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong các tiểu thuyết nam tần kiểu thăng cấp, nhân vật chính luôn có một kẻ phản diện vừa giàu, vừa đẹp trai, vừa thông minh, bản lĩnh đầy mình… nhưng lại rất xấu bụng.
Mà lúc này đây, Tần Vân và Hà Huống đang ôm hai củ khoai lang đại bự bị gặm nham nhở trong tay, chỉ hận không thể hóa thân thành nam chính, dẫm Lục Xuyên dưới chân làm bệ bước!
Ai mà lại xấu bụng đến thế chứ?!
Biết rõ hai củ khoai to này nướng không chín, mà vẫn cong khóe môi nhìn họ ăn, còn… mỉa mai nữa!
Hai người nhìn nhau: “Giờ… giờ làm sao đây?”
Khoai sống thì ăn được, khoai chín cũng ngon, nhưng khoai nửa sống nửa chín... thì đúng là kỳ lạ, ăn rất mất tự nhiên!
“Vậy thì đừng ăn nữa!”
Kiều Kiều chẳng biết đã vào phòng từ lúc nào, giờ bê một cái xô đỏ to tướng tới đặt trước mặt họ:
“Chú ơi, khoai chưa nướng chín ăn vào sẽ xì hơi rất nhiều, các chú đừng ăn nữa được không ạ?”
“Cái này cho heo ăn cũng được.”
Cậu nhóc nói vô cùng chân thành, ánh mắt đầy sự lên án kiểu “mấy chú đúng là tham ăn quá đi”, đợi đến khi hai người bối rối đặt khoai xuống, cậu còn không quên nhắc thêm một câu:
“Nhưng mà hai chú ăn nhiều như vậy rồi… nếu lát nữa bị xì hơi, nhất định phải ra sân nhé.”
Cậu nghiêm túc dặn dò:
“Tuyệt đối không được lén xì hơi trong chăn đó!”
Lục Xuyên c.uối cùng cũng nhịn không nổi nữa, "phì" một tiếng bật cười:
“Yên tâm đi Kiều Kiều, hai chú đó tuyệt đối không xì trong chăn đâu, tại vì họ ngủ là phải trùm kín chăn cơ.”
Lần trước mọi người cùng tham gia hoạt động, chính miệng hai ông này khoe ra, trí nhớ của Lục Xuyên còn khá tốt đấy.
Kiều Kiều tưởng tượng ra cảnh đó, khịt mũi một cái, theo bản năng nín thở luôn.
Tần Vân: …
Hà Huống: …
Được rồi được rồi! Chuyến này tụi mình tới đây đúng là sai lầm quá đi!
Cũng may lúc này Tống Đàm cười phá lên:
“Thôi được rồi được rồi, đừng ăn nữa! Tí nữa còn ăn tối đấy, giờ mấy anh ăn hết khoai, tối còn ăn được gì nữa hả?”
Buổi trưa đã lỡ mất rồi, nếu bữa tối mà cũng lỡ thì có khác gì hối hận cả đời đâu?
Giọng cô nói nghe nhẹ bẫng như thể chuyện này chẳng đáng bận tâm, cộng thêm ngoại hình đẹp, nên lời nói ra tự nhiên lại hợp lý đến lạ.
Tần Vân và Hà Huống lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, vội vàng ném khoai vào xô.
…
Còn bên này, có một nhân viên đoàn làm phim đang lướt Weibo chán chê thì nhìn thấy video kia, đầu tiên là cười ngặt nghẽo, rồi bỗng nhiên lóe sáng ý tưởng, lập tức chia sẻ video vào group chat:
“Mọi người nhìn cái bãi sông này đi, hai bên có vách núi đá, còn có bãi lau sậy, nắng cũng đẹp… có giống cảnh quay trong kịch mình bản của không?”
Cả nhóm đều là "người lướt 5G tốc độ cao", nhanh chóng mở video ra xem. Đầu tiên là cười sặc, sau đó ai nấy đều gật gù:
“Chuẩn rồi chuẩn rồi!”
Đạo diễn cũng cười tít mắt, bởi địa điểm trong video trông có vẻ là cảnh thiên nhiên nguyên sơ, chưa bị con người can thiệp, lại còn thấy có thể thoải mái vui chơi trong đó, chứng tỏ chắc chắn không phải khu du lịch nổi tiếng.
Đến lúc đó lấy danh nghĩa “quay tại địa điểm thực tế”, nhưng thực tế thì không cần bỏ tiền thuê như các khu danh lam thắng cảnh…
Quá hoàn hảo rồi còn gì nữa!
“Nhanh nhanh nhanh, gửi tin nhắn hỏi người ta đi!”
“Còn cần nhắn gì nữa?”
Cả nhóm cười rần rần:
“Hai ông tác giả kia chẳng phải quen với tác giả nguyên tác tụi mình à? Để tôi nhắn hỏi liền!”
…
Ở nhà họ Tống, Lục Xuyên nhìn tin nhắn trên điện thoại mà bất đắc dĩ thở dài, quay phim gì đó, Tống Đàm chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng anh vẫn chuyển tiếp tin nhắn cho Tống Đàm, nói thêm:
“Những địa điểm như vậy, đoàn phim thường sẽ chọn sẵn vài chỗ dự phòng, nên nếu cô từ chối cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1106-dia-diem-quay-phim.html.]
Anh đoán hoàn toàn đúng. Tống Đàm đúng là không mấy hứng thú, đoàn phim mà đến, ầm ĩ cả đám người, nhỡ làm bò dê sợ thì sao?
Nhưng Tần Vân và Hà Huống thì mắt sáng rỡ lên:
“Được quá! Sao mình không nghĩ ra nhỉ! Cái ‘đài thử đao’ trong truyện của cậu, chính là cảnh giống y như thế mà!”
“Đúng đúng! Chính là kiểu đó đấy! Nhìn thì bình thường như một bãi lau sậy, nhưng khi mặt trời lặn, ánh nắng vàng tràn khắp mặt sông, nam chính rút đao, c.h.é.m rẽ nước, nước b.ắ.n lên tận vách đá cao…”
Hà Huống càng nói càng hưng phấn, hiển nhiên là đang lên mood vì truyện.
Bị người khác kể lại chi tiết trong truyện mình viết, dù Lục Xuyên có phong độ đến đâu cũng không khỏi thấy hơi ngại, chỉ lắc đầu nói:
“Địa điểm có nhiều, đâu nhất thiết phải là chỗ này.”
Nhưng Tần Vân lại thật lòng lo cho truyện của bạn, dù bề ngoài hay móc mỉa nhau, nhưng nếu không thân thiết thật thì cũng chẳng duy trì tình bạn nhiều năm đến vậy.
Thao Dang
Anh lập tức thuyết phục:
“Tôi biết, lúc trước cậu nói sẽ đi quay ở khu du lịch cấp 5A… nhưng mà cậu nghĩ xem, chỗ đó đắt lắm!”
Nhất là lần này còn quay phim dài kỳ, chia ba phần: thượng – trung – hạ. Dự án thì hiếm khi có nhà đầu tư tử tế, chỉ là đầu tư chia ba phần thì kinh phí bắt đầu bí bách rồi.
Chỗ của Tống Đàm dù có tính tiền, cũng không thể đắt bằng khu du lịch cấp quốc gia.
Hà Huống cũng gật đầu:
“Chưa kể giờ khu đó bị Douyin đẩy hot rồi, chẳng cần phim để quảng bá nữa. Mà nếu quay thực cảnh ở đó thì chắc giá thuê không thỏa thuận nổi đâu…”
Tống Đàm nghe tới đây thì cũng hiểu được đại khái.
Nghĩ một lát, cô gật đầu:
“Vậy thì cứ gửi địa điểm đi, yêu cầu cụ thể thế nào, sau này chốt rồi tôi sẽ tự thương lượng.”
Cố gắng không để Lục Xuyên bị kẹt ở giữa.
Lục Xuyên thấy bọn họ nói qua nói lại mấy câu là quyết luôn rồi, cũng hơi bất đắc dĩ:
“Bản quyền tôi bán rồi, chuyện đó không liên quan đến tôi nữa, đầu tư đoàn phim hay gì cũng không phải do tôi quản.”
Anh chỉ là cố vấn tạm thời thôi, ngay cả biên kịch cũng là người khác, tội gì phải lo mấy chuyện rắc rối?
Tần Vân bĩu môi:
“Tôi còn không rõ cậu sao? Cậu nói thật đi, cậu rót bao nhiêu tiền vào đấy rồi?”
Trong ba anh em họ, Lục Xuyên tiêu tiền ghê nhất, mà lạ kỳ là kiếm tiền cũng giỏi nhất!
Chứ hồi đầu thời kỳ bản quyền web novel, giá cao nhất có mấy chục vạn, vậy mà anh ta vẫn đủ tiền mua nhà ở thủ đô!
Không như hai anh em "có tiền thì phóng khoáng", người thì mua biệt thự, còn lại vẫn phải oằn lưng trả nợ nhà khắp nơi…
Đây lần hiếm hoi Lục Xuyên cứng họng không nói được gì.
Tống Đàm giờ mới thật sự hiểu ra, không khỏi cạn lời:
“Thì ra hai người một tung một hứng như vậy… nếu không phải tôi biết đất bên này chưa nổi, chưa có giá, thì tôi còn tưởng hai người đang phối hợp nhau ‘dắt mũi’ tôi cho anh ấy!”
Cô sảng khoái nói:
“Được thôi, tôi đồng ý! Cứ quay đi! Lúc quay tôi cho bò dê vào chuồng là xong, chẳng lẽ quay phim mất mấy tháng luôn chắc?”
Lục Xuyên định nói thêm gì đó, nhưng thấy Tống Đàm quá mức thẳng thắn, đến mức nếu anh từ chối tiếp thì lại giống như khách sáo quá đà, thành ra xa cách.
Nghĩ một hồi, anh đành nói:
“Tiến độ đoàn phim rất nhanh. Nếu thuận lợi thì cảnh này quay không tới ba ngày là xong.”
“Hả?”
Giờ thì tới lượt Tống Đàm sững người.
Nội cái giới làm phim trong nước này, ai chẳng biết nổi tiếng là làm việc cẩu thả, tắc trách? Thế mà bây giờ có đoàn phim chịu lặn lội ngàn dặm, chỉ vì một cảnh quay vài ngày thôi sao?
Đoàn phim đồng ý thì không nói, diễn viên họ có chịu không?
Tần Vân hăng hái nói:
“Cái này thì cô không biết rồi, hãng phim Bắc Cực Tuyến đó, nổi tiếng lắm! Họ giỏi nhất là đào tạo diễn viên. Diễn viên họ chọn đều là kiểu có diễn xuất thực lực mà chưa nổi tiếng, hoặc tân binh.”
Dùng tốt lắm luôn!
~~~~~~~~~
Lời tác giả: Báo trước, quay phim còn rất rất lâu… đoạn này chỉ là dẫn dắt mở đầu.