Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1107: Hai vị lãnh đạo.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:24
Lượt xem: 173
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái náo nhiệt ở nhà họ Tống chẳng thể truyền tới những người đã rời đi. Lúc này, nhóm người đang trên đường trở về, vừa lái xe vừa không nhịn được mà thò tay vào giỏ, moi ra một quả dâu tây thơm ngọt để nhấm nháp, vừa mơ màng tưởng tượng:
“Ê, tụi mình đi hết rồi, tối nay nhà họ chắc phải nấu món gì đặc biệt lắm chứ?”
“Ít nhất cũng phải hầm móng giò nhỉ?”
“Bữa trưa tôi còn chưa ăn được mấy miếng huyết heo hầm đậu phụ đâu…”
“Giờ có thời gian rồi, chắc họ cũng rửa sạch phổi heo rồi ha?”
“Này, Công Chúa nhà mình ấy, được nuôi tốt thật đấy! Nếu họ cần thêm chó nữa, gửi sang đó cũng hay á.”
“Nếu bao ăn bao ở, tôi sẵn sàng làm bảo vệ luôn!”
“Chu Tân, ông nói nhiều quá, rảnh thì nhớ giữ liên lạc với họ đi, có cái gì ngon hay hay nhớ hú tụi này!”
“Đừng có chỉ lo cho bên các ông nha, tụi tôi bên hệ thống khác cũng phải được tính phần chứ…”
“Phải đó phải đó! Bên phòng cháy chữa cháy với bên Vũ Kinh đều có chó, anh em không chia phe mà!”
Chuyện trò tán loạn khắp nơi, mà càng nói thì càng… thèm! Mùi dâu trong miệng ngọt đến mấy, cũng không át nổi cái sự thèm ăn cứ lan rộng dần trong xe.
Sụp…
Thức ăn mang đi chỉ có chừng đó, ai cũng được chia phần như nhau, mà càng ăn thì càng… tiếc. Ăn nhiều thì người nhà ở nhà lại không được hưởng.
Không chịu nổi cơn đói tinh thần, mọi người đành cố gắng nói chuyện tào lao để đổi chủ đề, mà chủ đề này rất nhanh lại chuyển sang hai người cùng đến từ Ninh Thành hôm nay.
“Này, mấy ông có thấy không, hai người Ninh Thành hôm nay trông quen quen ấy nhỉ?”
“Đúng rồi! Ông cũng có cảm giác đó đúng không? Tôi cũng thấy quen lắm!”
“Thật á? Tôi thì không nhớ ra được mặt luôn…”
“Không thể nào? Tôi cũng thấy quen mà… hay là do khí chất họ khiến mình liên tưởng nhỉ?”
“Chuẩn! Tôi cũng nghĩ do khí chất. Cậu nhìn cái cách họ đi đứng nói chuyện ấy, có giống sếp bọn mình không?”
Câu này vừa dứt, trong xe bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Thao Dang
Vì… tuy miệng nói “phòng cháy chữa cháy” với “Vũ Kinh” không phân biệt, nhưng thực tế lại là hai hệ thống, hai bộ máy khác nhau. Vậy mà giờ cả hai bên đều cảm thấy quen mặt…
Chậc!
Chuyện này có vẻ… không nhỏ rồi đây.
Tim mọi người đập thình thịch, nhìn nhau ngơ ngác, hồi lâu mới có người cà lăm:
“Không… không thể nào đâu…”
“Đúng vậy! Làm gì trùng hợp tới vậy chứ? Mà cho dù có là người trong hệ thống thì chắc cũng không phải nhân vật gì ghê gớm, nếu không thì ai cũng phải biết chứ…”
“Nhưng mà tôi thật sự thấy mặt đó rất quen, mà còn có vẻ là người lớn đấy chứ…”
Không ai nói gì thêm được nữa. Cảm giác tê tê nơi gáy khiến mọi người càng lúc càng bối rối. Họ bèn cố chuyển hướng suy nghĩ, rút điện thoại ra lướt xem gì đó cho đỡ lo.
Nhưng ngay khi vừa mở Douyin, hiện thực mà họ cố lảng tránh, lại bị thuật toán đại thần ném thẳng vào mặt:
[Tỉnh trưởng tỉnh Ninh đến thăm và chúc Tết cán bộ chiến sĩ đang làm nhiệm vụ tại các chốt…]
Mọi người trong xe đồng loạt trầm mặc.
Chỉ có người lái xe là chưa hiểu chuyện gì, nhìn kính chiếu hậu khó hiểu hỏi:
“Sao vậy? Sao vậy đó mọi người?”
Sao vậy á?!
Toang rồi chứ sao!
Người bên phòng cháy chữa cháy đeo luôn biểu cảm “đau khổ tột cùng”, đưa điện thoại ra:
“Giờ tôi nhớ ra vì sao thấy quen mặt rồi… năm ngoái chính ông ấy là người trao giải thưởng cho tôi…”
“Còn tôi…” người bên Vũ Kinh ngồi kế cũng xoa trán:
“Có lần được giao nhiệm vụ đột xuất… là ông ấy tới kiểm tra luôn…”
Lúc này, mấy người trong xe cứ ngồi mà nghĩ, hôm nay lúc ăn uống ở nhà người ta, có lỡ miệng nói gì không nên nói không? Có vô ý làm hành động gì không ổn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1107-hai-vi-lanh-dao.html.]
Hơn nữa, bọn họ còn nhớ rất rõ, vị thư ký Vương bên cạnh lãnh đạo đã từng nghiêm túc nhìn bọn họ mấy lần, thậm chí còn mỉm cười gật đầu…
Không lẽ lãnh đạo nhớ được bọn họ, mà bọn họ thì không nhận ra lãnh đạo?!
Cứu mạngggggg…!!!
Cả xe bỗng yên lặng như tờ. Chỉ còn lại tiếng người lái xe không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bực dọc mắng một câu:
“Mấy người bị gì vậy?”
Thế nhưng tiếng mắng này lại như tiếng chuông cảnh tỉnh cả xe.
Mọi người suy nghĩ lại, rồi đột nhiên lại cảm thấy… cũng không đến nỗi nào:
“Chắc tụi mình cũng không làm chuyện gì quá đáng đâu ha? Không cần phải căng như vậy…”
“Chẳng qua là theo phản xạ thì căng thẳng tí thôi…”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Tống này quan hệ cứng thật đấy! Tỉnh… khụ, tỉnh với thành phố đều có mặt trong tiệc sát trư thái?”
“Đúng vậy luôn! Kh.i.ế.p thật… bảo sao trước giờ cứ đồn họ là nhà c.ung ứng nội bộ, giờ thì đúng thật rồi.”
“Ông nói thử đi, chỉ riêng mùi vị món ăn thôi là biết, không phải nội c.ung thì ai tin nổi?”
“Vậy thì lần này phải trông vào Chu Tân nhà mình rồi. Chu Tân! Lần sau ông nói chuyện nhớ để ý chút, đừng để cô chủ Tống mất kiên nhẫn nhé!”
“Phải đó phải đó! Anh em tốt của tụi này! Nhờ ông mà tụi tôi được ăn ngon như vậy, nào nào nào, ông cứ nói đi! Tụi tôi cả đoạn đường này không ai than phiền ông đâu.”
Chu Tân giận dữ:
“Gì chứ? Tôi kiềm chế đến vậy rồi mà các ông còn than nhiều hả?!”
…
Cùng lúc đó, trên một chiếc xe khác đang quay về Ninh Thành, người đang bị nhắc đến, chính là tâm điểm đề tài của nhóm Chu Tân, đang ngồi vững vàng ở ghế sau, yên tĩnh mở hộp dâu tây trắng.
Bên cạnh ông ta là một chiếc túi khác, kèm theo đó là lời xin lỗi đầy áy náy của thư ký Vương:
“Hôm nay tôi có đặc biệt đi hỏi bác sĩ Quách, cô ấy nói là ngải cứu năm nay đã hết hàng rồi, tiếc thật, thứ này rất tốt cho chân của ngài. Chắc phải đợi đến năm sau mới có.”
“Nhưng mà đã đến tận nơi rồi, y thuật của cô ấy cũng không tệ.”
“Nên tôi tự ý mua mấy lọ thuốc bổ, lãnh đạo, dịp Tết này nhiều việc, cơ thể cũng dễ mệt mỏi, mấy loại thuốc này có thể dùng thử xem sao.”
Lãnh đạo “ừ” một tiếng, không bình luận gì về việc thư ký Vương tự ý quyết định, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, coi như cho qua.
Tiện tay, ông cũng nhét một quả dâu tây trắng lớn vào miệng, lập tức, sắc mặt liền giãn ra:
“Ngon!”
Ba miếng là ăn xong quả dâu to, ông mới đậy nắp lại, ngăn lại mùi hương ngọt ngào lan khắp xe.
Sau đó ngẩng đầu nhìn thư ký Vương ở phía trước, khẽ thở ra một hơi dài:
“Chuyến đi hôm nay… không uổng công!”
Thư ký Vương là người đi theo ông lâu năm, nên vị lãnh đạo này cũng không giấu giếm điều gì, chỉ mỉm cười dựa vào lưng ghế:
“Những vị lão gia mà tôi gặp hôm nay, chắc cậu cũng biết vài người rồi.”
“Bình thường nếu không có dịp lên núi Ngọc Tuyền, thì gặp mấy người đó cũng không dễ gì đâu… Vậy mà ở một cái nông trại gia đình nhỏ bé thế này, lại có thể gặp được nhiều người đến vậy, đúng là… tiềm lực ẩn giấu cực sâu!”
Thư ký Vương trầm mặc lắng nghe. Dù trước đó đã có vài linh cảm, nhưng giờ nghe chính lãnh đạo xác nhận, trong lòng vẫn như sóng dậy c.uồn c.uộn.
Đợi lãnh đạo cảm thán xong, anh ta mới nghiêm túc bổ sung:
“Thật ra để một nông trại gia đình phát triển được như thế này, cũng không thể tách rời môi trường kinh doanh địa phương và sự hỗ trợ của cán bộ làng.”
“Tôi thấy vị bí thư Chi bộ làng, cô Chúc, tuy còn trẻ, nhưng rất có uy tín trong làng, tầm nhìn cũng xa rộng.”
“Lúc ăn cơm, tôi còn nghe cô ấy nói chuyện với cán bộ thành phố về việc cải tạo hệ thống điện ở thôn…”
Thư ký Vương bật cười:
“Lãnh đạo, tôi thấy vị bí thư Chúc này cũng là một người thực tế giống ngài vậy!”
“Chuyện cải tạo điện sau này, tôi sẽ đặc biệt lưu ý hơn.”
Lãnh đạo nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.