Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1108: Kiểm tra an ninh.

Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:26
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn năm giờ chiều trong ngày đông, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Khi rất nhiều người đã về nhà, húp một bát cháo Lạp Bát nóng hổi, thì nhà ga tàu cao tốc vẫn đông đúc náo nhiệt, ồn ào khắp nơi.

Xe buýt dừng lại ven đường, một nhóm hơn mười người mang vác ba lô to, xách túi, kéo vali lần lượt xuống xe, trong ánh mắt đều là nỗi bịn rịn.

“Thật ra vé của tôi là chuyến tối cơ, giờ này vẫn có thể ở lại ăn một bữa cơm nữa mà…”

“Hôm nay tôi còn chưa chụp ảnh chung đàng hoàng với thầy giáo Kiều nữa…”

“Đã không có việc làm rồi, sao lại không mặt dày ở lại thêm mấy hôm nhỉ?”

“Thật không ngờ Kiều Kiều còn chuẩn bị cho tụi mình cả quà lớn như vậy…”

“Khoan đã, mấy thứ này tụi mình mang theo có qua được cửa an ninh không?”

“Chắc được mà… tàu cao tốc thì chắc không sao… chứ máy bay thì không biết…”

“Không sao đâu, chỗ này không có sân bay, nên tôi đặt vé tàu cao tốc.”

Mọi người vừa tán chuyện vừa kéo hành lý tiến vào nhà ga.

Lúc này người tranh thủ vào trạm không nhiều, một nhân viên an ninh đứng kiểm tra người, một người khác nhìn màn hình. Khi màn hình quét ra đủ thứ đồ, anh ta không khỏi ngẩn người.

Nhưng chuyện này cũng chẳng lạ gì, làm an ninh thì hành lý kiểu gì mà chưa từng thấy? Tết đến, người ta xách cả trứng gà, dầu mè, lạp xưởng, thịt heo cũng chẳng thiếu, anh ta đã quen rồi.

Chỉ là lần này nhìn hình ảnh quét, toàn là rau củ quả…

Chậc, nhìn cũng là đám thanh niên cả, mang lỉnh kỉnh từng này đi đường xa, chẳng khác nào mua đậu phụ mà tính theo giá thịt.

Chiếc vali đầu tiên đã trượt ra khỏi máy quét, một thanh niên nhanh tay nhấc lên, nhẹ nhàng đặt xuống đất, sợ bên trong va đập gì đó.

Tiếp theo là kiện hành lý thứ hai.

Ể? Sao cũng là một thùng đầy rau củ trái cây thế này? Mà nhìn hình ảnh trên màn hình hoa hoa lá lá, rõ ràng là giống hệt cái vừa nãy.

Nhân viên an ninh ngẩng đầu liếc nhìn hai người, đoán chắc là người nhà.

Cho đến khi người thứ ba, một người trung niên, tháo ba lô ra cho vào máy quét, lại cầm túi ni-lông trên tay hỏi:

“Tôi mang theo quả dưa hấu này, cũng phải cho vào máy quét à?”

Nhân viên an ninh: …

“Phải cho vào.”

Đối phương liền cẩn thận đặt quả dưa hấu lên băng chuyền, sau đó lập tức chạy sang phía bên kia canh đầu ra.

Túi vừa trượt ra khỏi máy, anh ta liền nhanh tay nhấc lên, sợ quả dưa bị lăn ra ngoài.

Hai nhân viên an ninh: …

Tới lượt người thứ tư, trong ba lô vẫn là dưa chuột, cà chua, dưa hấu, còn trong túi là củ cải, cải thảo…

Không đúng nha, cho dù là người một nhà, sao mà thống nhất đồng bộ đến mức này?

Người ta thì mang nước mắm, lạp xưởng… còn đằng này toàn rau với củ. Thời nay thì rau quả ở đâu chẳng có mà mua?

Nhân viên an ninh thật sự không nhịn được, thấy bọn họ cũng không vội, đang tụm lại trò chuyện, liền hỏi:

“Các anh sao lại mang nhiều rau như vậy?”

Nghe hỏi thế, cả nhóm nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười mãn nguyện và đắc ý:

“Đúng không? Rau tụi tôi nhìn là biết tươi rồi nhỉ?”

“Tươi là cái chắc! Gửi chuyển phát nhanh thì mất cả ngày đêm, mà tự xách thì vài tiếng nữa là về tới nhà, trưa mai đã ăn được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1108-kiem-tra-an-ninh.html.]

“Ông ngồi có 2 tiếng mà kêu gì? Tôi ngồi tàu tới bảy tám tiếng, đang lo không biết có nhịn được không đây này!”

“Phải nhịn đó! Trên tàu mà ông mở ra ăn, mùi tỏa khắp toa, người ta thèm c.h.ế.t thì sao? Chơi không đẹp tí nào!”

“Không được không được, nhất định phải nhịn! Hôm nay tôi ăn bữa này đã quá mãn nguyện rồi, nhà tôi còn chưa được ăn miếng nào nữa, giờ đang nhắn mười mấy tin bảo tôi cố mà nhịn!”

Cả đám đáp linh tinh, nhân viên an ninh nhìn hành lý của người thứ năm, thứ sáu… cũng vẫn là rau quả giống hệt như mấy người trước, trong lòng đã hoàn toàn tê liệt rồi.

Nhân viên an ninh: ……

c.uối cùng, vẫn là người thứ sáu qua cổng an ninh, một người tốt bụng, với vẻ mặt khó nói, lên tiếng giải thích với nhân viên an ninh:

“Bọn tôi là tới một trang trại gia đình chơi, mấy món này là đặc sản của họ, bình thường cực khó mua, mà mùi vị thì khỏi chê, nên ai nấy đều cẩn thận mang theo.”

Người lên tiếng chính là Đinh Ninh, nhân viên đi công tác.

Cô vừa nhận lại hành lý, vừa nghe điện thoại reo liền mấy tiếng. Cân nhắc đến việc từ lúc ngồi trên xe buýt đến giờ đã liên tục bị công ty gọi điện trao đổi, thì chắc c.uộc gọi này cũng chẳng khác mấy.

Chẳng qua, bên kia cứ khăng khăng giữ điều kiện kia, còn thể hiện rõ thái độ kiểu "ký cũng được, không ký cũng chẳng sao", chủ động hoàn toàn nắm trong tay họ. Công ty lại không muốn bỏ quá nhiều tiền, nên đành phải quay qua giày vò nhân viên làm công ăn lương như cô.

Đời làm công, thật khổ quá.

Nếu không phải còn có đồ ăn ngon xoa dịu tinh thần…

Cha mẹ của Đinh Ninh đều ở quê nhà, một mình cô bươn chải ở thành phố lớn, ăn no mặc ấm là được, chẳng cần kiêng khem mấy món ngon này làm gì.

Lúc này thấy hai đồng nghiệp phía sau vẫn còn đang xếp hàng, cô liền tiện tay mở túi ni-lông lấy hộp nhỏ, bốc một quả dâu tây.

Không cần rửa gì cả, cô trực tiếp cho quả dâu đỏ au đó vào miệng.

Vừa cắn một miếng, mùi thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa, khiến mấy người đứng gần sợ hãi lùi lại mấy bước:

“Á á á sao cô lại ăn luôn rồi!”

“c.h.ế.t tiệt, thơm thế này thì ai mà nhịn nổi?!”

Ngay cả nhân viên an ninh cũng vô thức hít hít mũi, thơm thật đấy!

Anh ta vô thức nhìn về phía đó, nước bọt dường như rục rịch tiết ra, nhưng miệng vẫn hỏi:

“Trang trại nào thế? Tôi nghỉ phép có thể tự đi.”

Thơm đến vậy, c.uối tuần mà đưa con đi hái dâu thì chắc chắn rất tuyệt. Dù có hơi đắt, nhưng chỉ cần ngon là đáng giá.

Ánh mắt anh ta mong chờ nhìn đám người, nhưng mà cả nhóm lại đồng loạt né tránh ánh mắt, c.uối cùng là người mang họ Ngũ khô khốc nhếch mép gượng gạo:

“Thật xin lỗi nha, không phải tụi tôi không muốn nói, mà là trang trại này… không mở cửa đón khách đâu. Tụi tôi là trúng thưởng vé mời, nên mới vượt ngàn dặm tới đây.”

Không thể tùy tiện tiết lộ được, nhỡ Kiều Kiều và gia đình giận thì sao? Hoặc nếu lỡ trang trại mở cửa đón khách thật, thì người ta tới tận nơi mua hàng, chẳng phải họ chẳng còn gì mà tranh nữa à?

Hả?

Câu nói đó khiến nhân viên an ninh chấn động mạnh. “Một trang trại gia đình, mà còn phải bốc thăm trúng thưởng mới được đến, lại còn phải vượt nghìn dặm đường?!”

Anh ta liếc máy quét một cái, trong đó vẫn là những loại rau quả quen thuộc ấy. Lại nhìn sang cả đám người, trong lòng thầm nghĩ: các người không cần đi làm à?!

Ai ngờ, vừa nói xong thì người đối diện lại gật đầu đầy tự hào:

“Thế mới ghê chứ! Trong cả trăm vạn người, chọn được tôi! Nhà tôi ở tận Bối Thành, đi tàu cao tốc mất năm tiếng, đừng nói là ở đấy, có ở tận Tuyết Thành mất cả chục tiếng tôi cũng tới!”

Mọi người vừa nói vừa nhìn chằm chằm Đinh Ninh đang ăn dâu, tay cũng bắt đầu lục lọi túi xách hoặc balo.

Một lúc sau, có người moi ra được quả cà chua bi, người thì cầm được quả dưa chuột.

Thao Dang

Ngay lập tức, khu vực kiểm tra an ninh tràn ngập hương thơm ngọt ngào tươi mát của trái cây rau củ…

Thơm thật đấy!

Loading...