Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1109: Kế hoạch ngày mai.

Cập nhật lúc: 2025-06-09 02:40:28
Lượt xem: 184

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm con heo to đùng, dù giữa trưa có mười mấy bàn khách đã đánh chén một phần, nhưng phần thịt còn lại phải xử lý vẫn là con số khổng lồ.

Đợi khách khứa lục tục ra về gần hết, Ngô Lan liền dẫn mọi người nhanh chóng bắt tay vào việc, cái cần đông lạnh thì đem đông, cái cần thái thì thái, cái cần ướp thì ướp.

Ông chú Bảy cùng mấy người nữa cũng đã vất vả cả ngày, nên bữa tối nay được làm đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có mấy thau lớn bưng lên bàn, toàn là món hầm tạp nham.

Nhưng mà, mùa đông lạnh giá thế này, ăn mấy món thịt heo hầm mềm nhừ, đúng là nuốt cơm phải biết! Ít nhất thì Tần Vân và Hà Huống ăn đến đỏ hoe mắt, cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Hu hu hu không dám tin trưa nay mình lại xui xẻo bỏ lỡ một bữa đại tiệc như vậy!

Ngay cả Tống Tam Thành cũng cảm khái:

“Ây da, vẫn là người nhà mình ngồi ăn với nhau mới thấy ngon!”

Trưa nay chạy tới chạy lui, ông chỉ cảm thấy mình chỉ là nhét tạm cái bụng, còn chưa kịp nhấm nháp mùi vị thì đã phải tiếp khách, tiễn khách...

Thao Dang

“À đúng rồi, Đàm Đàm, hai ông chủ lớn đặt hàng với mình lúc trưa có muốn ở lại ăn tối, mà con không đồng ý... người ta có giận không đấy?”

Anh nói tới là ông chủ Thường và lão Triệu bán rau quả.

Ông chủ Thường là từ thành phố Sơn đến, đến nơi cũng vừa lúc bữa trưa, nên chưa kịp chào hỏi gì đã vội vàng... ăn sạch một bữa!

Ăn xong thì không chịu đi nữa, cứ lẽo đẽo bám lấy Tống Đàm, nằng nặc đòi mua thịt heo, từ mua trực tiếp, rồi cả con, rồi nửa con... c.uối cùng bị ép “giảm cấp” thành 50 cân.

Tiếc là lòng chàng sắt đá, Tống Đàm lại là thép không gỉ, c.uối cùng chỉ tặng anh ta một cái đầu heo to cho có tình nghĩa.

Dù vậy, ông chủ Thường đi lúc nào cũng quay đầu ba bước, miệng thì bảo là nhà hàng không cần anh ta lo, anh ta muốn ở lại chơi vài hôm...

Nhưng Tống Đàm chỉ nhẹ nhàng từ chối:

“Nhà đông khách quá, giờ không tiện tiếp đãi. Nếu muốn ở lại thì có thể lên khu ký túc xá trên núi ở tạm, nhưng mà chắc phải chịu khó ăn cơm ở căng-tin một thời gian...”

Còn chưa nói xong, ông chủ Thường đã lập tức hiểu ý, biết điều mà quay về.

Tất nhiên, trước khi đi còn tranh thủ len lỏi tìm được đầu bếp Tưởng, dặn đi dặn lại:

“Có món gì ngon đừng giấu tôi nhé, tôi trả cao hơn người ta đấy!”

“Ví dụ như rượu kia kìa, mỗi người được một chén, tôi vừa nếm là biết hàng xịn liền… Cái này không bán thì không thể ‘tặng’ sao? Giấu kỹ quá rồi nha!”

Nếu là ngày thường, một phen thành ý như vậy của ông chủ Thường chắc cũng lay động được nhà họ Tống đôi chút, nhưng hôm nay thật sự quá đông người, quá bận rộn, ai cũng không rảnh để tiếp chuyện lâu, c.uối cùng đành tiễn khách trước thời hạn.

Còn về phần lão Triệu?

Không cần nhiều lời, một miếng thịt đùi sau, tự biết mình biết ta, lão liền nhanh nhẹn c.uốn gói.

Dù sao thì lão cũng ở gần, có chuyện làm ăn thì lúc nào cũng có thể tới bàn tiếp. Nhưng hôm nay rõ ràng là nhà người ta đang bận túi bụi, không thể làm loại đối tác không biết điều.

Ví như cái ông chủ Thường cứ cố níu kéo năn nỉ kia.

Hừ!

Hai ông chủ mỗi người một lĩnh vực kinh doanh, liếc nhau một cái, trong lòng đều chẳng ưa gì đối phương.

Còn trước nỗi lo của Tống Tam Thành, Tống Đàm chỉ lắc đầu:

“Không sao đâu cha, con nói rõ từ đầu là mấy thứ này không bán... với lại hôm nay bận thật mà, sau này có gì cần thì mình sẽ chủ động liên hệ lại.”

“Vậy thì tốt.”

Tống Tam Thành yên tâm, rồi lại ngượng ngùng quay sang nói với Lục Tĩnh và Lục Xuyên:

“Hôm nay loạn hết cả lên, vốn là mời mọi người về chơi, thế mà chẳng tiếp đãi gì được, còn để mọi ngươi phải làm không biết bao việc… thật ngại quá…”

Ông nói lời này là từ tận đáy lòng. Đừng nói đến Lục Xuyên cả buổi sáng chạy qua chạy lại trong sân vác đồ bê thùng, ngay cả Lục Tĩnh cũng từ lúc xuống xe đã theo bếp vừa rửa vừa dọn...

Tống Tam Thành vẫn nhớ rất rõ lúc mới xuống xe, người ta mặc áo khoác dài lộng lẫy, tóc uốn sóng, trang điểm kỹ càng...

Còn bây giờ...

Khụ.

Chiếc áo bông cũ trên người Lục Tĩnh, cùng với cái bao tay chống bẩn cũ kỹ trên tay, đều là đồ nhà họ Tống đưa tạm.

Mời ân nhân cứu mạng đến chơi, kết quả lại thành ra mời về làm chân lao động cho nhà mình, đúng là thật sự có chút áy náy.

Nhưng Lục Tĩnh lại thấy chuyện này rất thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1109-ke-hoach-ngay-mai.html.]

Không phải vì bà không mệt sau một ngày bận rộn, mà là cái mệt này đem lại sự hồi đáp tích cực vượt xa sự bỏ ra.

Dù là đồ ăn ngon, hay sự nhiệt tình của nhà họ Tống, lại còn cả chuyện đại sự tương lai của con trai...

Mỗi chuyện một điều, chẳng cái nào không xứng đáng để mình chịu khó làm thêm một chút cả?

Huống hồ, mệt cũng chỉ là một hai hôm này thôi. Hôm nay được tụ tập cùng mọi người, ba còn nghe được khối chuyện hay ho.

So với mấy bà trong đội múa cứ tranh giành nhau vì một ông già tí tuổi, thì ở đây nghe mấy chuyện này vui hơn nhiều ấy chứ!

Nghĩ đến đây, bà lại liếc nhìn Tống Đàm một cái.

Lời bà ngoại Tống Đàm lúc trước còn văng vẳng bên tai, giờ ngắm cô gái này, càng nhìn càng thấy ưng mắt. Chỉ tiếc là phải đè nén tâm tư trong lòng…

Ay da, khó quá đi mất!

Khóe miệng bà không nhịn được hơi nhếch lên, ánh mắt liếc tới liếc lui về phía cậu con trai ngồi bên bàn ăn, Lục Tĩnh lúc này mới múc muỗng canh chan vào cơm, rồi và vào miệng.

Thơm thật đấy! Ngon quá trời luôn!

Ơ khoan… lúc nãy mình định nói gì nhỉ?

Bà ngừng một chút, xoa bụng đã căng tròn:

“Chị dâu này, chỗ ruột già heo còn lại tối nay tụi mình làm nốt nhé. Mai rảnh thì bảo Tiểu Xuyên lái xe đưa bọn mình lên thành phố dạo chơi, tiện thể chị chọn vài bộ đồ mới.”

Câu này trúng ngay chỗ ngứa của Ngô Lan!

Năm nay suốt ngày tất bật, nếu không phải có lần chụp ảnh với lãnh đạo, thì bà cũng chẳng để ý là mình chẳng có bộ đồ nào ra hồn để mặc.

Trước đây không mua là vì không cần thiết, điều kiện trong nhà eo hẹp.

Nhưng giờ thì khác rồi, con gái kiếm ra tiền rồi, tiêu cái gì mà không được!

Bà vội gật đầu:

“Được được được! Tôi cũng đang nghĩ chuyện này đây, chỉ lo làm phiền thời gian của Tiểu Xuyên thôi, Tiểu Xuyên à, mai con có bận gì không?”

Lục Xuyên hơi ngập ngừng, rồi gật đầu:

“Mai được ạ, con không có việc gì.”

Dạo gần đây bận giúp khiêng đồ này nọ, lịch tập luyện cũng tạm ngừng, nên nếu tranh thủ xong việc trước 9 giờ sáng thì vẫn kịp cập nhật chương truyện, không ảnh hưởng gì đến việc đi mua sắm.

Tuy nói thật lòng thì… viết thêm một chương còn vui hơn.

Nhưng… thấy Tống Đàm cũng nhìn qua với vẻ mặt đầy mong chờ, thêm nữa là Ngô Lan hôm nay thử hoài mà chẳng chọn được cái áo nào, Lục Xuyên c.uối cùng cũng chỉ đành gật đầu.

Thuận tiện còn quay sang nhìn Tần Vân và Hà Huống:

“Hai người thì sao…”

“Bọn tôi không đi đâu ạ.”

Tần Vân rụt rè đáp:

“Bọn tôi còn chút việc…”

Mà nói chính xác là: còn muốn ngủ nướng. Huống hồ, nhà người ta ra ngoài mua đồ, mang theo hai người ngoài như bọn họ chẳng phải kỳ cục lắm sao?

Chỉ có Tống Tam Thành là vui ra mặt:

“Đã lên thành phố rồi, mai có cần đi coi xe không? Cha thấy xe của Tiểu Xuyên cũng ngon lành lắm, chắc cậu ấy có kinh nghiệm chứ?”

Tống Đàm: …

“Rồi rồi rồi!”

Cô bất lực nói:

“Mua! Trước Tết mua luôn, ráng cho cha lái xe mới về đón Tết.”

Ông lấy bằng lái cũng được một thời gian rồi, mỗi ngày rảnh là lại lái xe bán tải chạy vòng vòng, bây giờ cũng được coi là biết lái xe rồi.

Nỗi niềm canh cánh bấy lâu nay c.uối cùng cũng được đáp lại, Tống Tam Thành vui đến nỗi từng sợi lông mày khóe mắt đều lộ rõ nét rạng rỡ:

“Được được được! Mai đi coi luôn! Cha còn chưa quyết được chọn mẫu nào, tối nay để cha nghiên cứu tiếp…”

Loading...