Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1111: Có nên cho chút tiền không.

Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:01
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời đáp của Lục Xuyên chân thật đến không ngờ, Tống Đàm liếc nhìn Ngô Lan, từ hôm nay cứ nhìn Lục Xuyên là ánh mắt bà lại có gì đó không đúng.

Tâm tư “ghép cặp” thế nào cô hiểu rõ. Lục Xuyên đúng là đẹp trai thật, vóc dáng cũng thú vị…

Nhưng như vậy cũng đâu phải lý do để mấy người bọn họ nhiệt tình đơn phương đến thế đâu hả?! Giờ thì phải cho mẹ ruột mở mang tầm mắt về c.uộc sống người thành phố.

Ai ngờ, mẹ ruột đúng là mẹ ruột, bởi vì bà luôn mang sẵn kính lọc màu hồng!

Chẳng hạn như Ngô Lan cực kỳ tán thưởng cậu thanh niên Lục Xuyên, giờ đây lại gật đầu đầy đương nhiên:

“Ái chà, Tiểu Xuyên nhà mình đẹp trai thế này, làm minh tinh có mấy trợ lý cũng đúng thôi, việc nhà vặt vãnh đương nhiên phải thuê người làm rồi.”

Không những bà tự nói, mà còn quay sang khuyên Lục Tĩnh: “Giờ trẻ con có nhiều lựa chọn, con cái có bản lĩnh thì mình cũng đừng quản nữa, thuê người giúp việc thì thuê thôi. Người ta còn phải viết truyện nữa kìa, việc này hao tâm tốn sức lắm!”

“Cô xem Đàm Đàm đấy, ở nhà chẳng làm gì cả, uống trà còn gọi Kiều Kiều rót giùm… tôi cũng chẳng nỡ nói con bé nữa là.”

Tống Đàm: …

Được lắm, đúng là mẹ ruột mà!

Cô không phục: “Mẹ à, con chẳng phải cũng đang làm việc đấy thôi? Chẳng qua chỉ là phân công khác nhau thôi mà. Hay là con đi rửa lòng heo, mẹ với mấy người thay phiên nhau đi đổi nước nhé.”

Đừng có tưởng công việc của cô nhẹ nhàng là không có kỹ thuật nhé!

Vừa nói cô vừa định chen vào bên bồn rửa, ai ngờ Lục Xuyên đã nhanh tay bưng bồn lòng heo lên, nghiêng người sang một bên:

“Nước lạnh quá, con gái đừng chạm vào.”

Ngô Lan cười phá lên: “Con tránh ra đi, mấy việc bếp núc này con biết gì chứ? Chẳng bằng Tiểu Xuyên nhà người ta làm việc còn lanh lẹ hơn!”

Vừa nói, bà vừa hướng dẫn cho Lục Xuyên: “Lát nữa rửa xong thì lộn mặt ruột lại, mặt sần sùi là mặt ngoài, phải bóc sạch lớp mỡ bên trên, không thì ăn không ngon đâu…”

Lục Xuyên nhìn động tác của bà một cái, gật đầu ngoan ngoãn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tống Đàm thì không vội, giờ chỉ bưng chậu giúp Ngô Lan:

“Mẹ à, mẹ thấy chưa, con không biết nấu ăn nhưng con biết làm nông mà. Người biết nấu ăn thì nhiều, nhưng làm ruộng mà giỏi như con, mẹ thử tìm xem được mấy người?”

Chuyện phụ nữ với nhau đang rôm rả, thì Tống Tam Thành từ đầu đến giờ chẳng nghe lọt câu nào. Thấy Lục Xuyên ngồi cạnh mình, ông vội vã bỏ mớ lòng heo đầy mỡ sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Con nói xem, xe tầm 40 vạn có mẫu nào đáng mua không? Đàm Đàm liệu có mua cho ta không?”

Mang theo gương mặt thật thà đến ngây thơ mà nói ra những lời mơ mộng đến thế, dù là người dịu dàng như Lục Xuyên giờ cũng không biết nên trả lời sao cho phải.

Dù tiếp xúc với Tống Đàm không nhiều, nhưng riêng chuyện xe cộ này, cô ấy đã từng qua loa với Tống Tam Thành vài lần rồi.

Bốn mươi vạn?

Đổi ngược lại thì may ra mười bốn vạn còn có khả năng.

Nghĩ ngợi một hồi, Lục Xuyên chỉ nhẹ nhàng nói:

“Bây giờ xe giảm giá mạnh, mất giá cũng nhanh, hay là chú thử xem mấy dòng tầm mười mấy vạn trước đi.”

Đêm qua, cả đám rửa lòng heo tới tận hơn tám giờ tối. Vì ngồi mãi trên cái ghế thấp, lưng thì cúi, eo thì gập, nên trước lúc đi ngủ, ai nấy đều duỗi lưng than thở nhức mỏi hết cả người.

Nhưng sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Tần Vân và Hà Huống, tất cả vẫn dậy tinh thần phơi phới.

Weibo quả thực đã giúp hai người họ kéo được chút độ hot, dù rằng không ảnh hưởng lớn đến thành tích, nhưng chủ yếu là phải biết nắm bắt cơ hội.

Vậy là tối qua, cả hai quyết tâm dốc sức, vắt kiệt bàn tay, liều mạng viết được tận hai vạn chữ. Bây giờ thì ngủ mê man trời đất, sống c.h.ế.t mặc kệ đời...

Tự nhiên là không thể kịp ăn sáng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1111-co-nen-cho-chut-tien-khong.html.]

Còn Lục Xuyên thì quen dậy từ sáu giờ. Bữa sáng kéo dài đến bảy rưỡi, cũng đủ để anh hoàn thành xong một chương.

“Chín giờ xuất phát được không?” Anh kiên nhẫn hỏi, “Hôm nay tôi còn thiếu một chút nữa mới xong việc.”

“Được được.” Tống Đàm vốn không mấy hào hứng với chuyện đi dạo phố, ai mà ngày nào cũng phải xuống ruộng, không diện được đồ đẹp, chắc cũng chẳng còn mặn mà chuyện ăn diện nữa.

Lúc này cô vẫy tay nhàn nhã: “Anh cứ lo việc của anh đi. Chín giờ là vừa đẹp, dù sao mấy trung tâm thương mại trong thành phố cũng phải chín giờ mấy mới mở mà.”

Nghĩ một lát, cô lại quay sang nói với Tống Tam Thành, người từ sáng sớm đã mặc đồ gọn gàng, tinh thần hớn hở, ngồi không yên:

“Cha à, con định đi mua cho mẹ cái món trang sức bằng vàng. Cha thì sao? Cha nhìn vòng tay vàng con đeo này xem, đẹp như vậy, cũng nên mua cho mẹ con một cái loại to hơn chứ!”

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra lắc lắc, trên cổ tay trắng mảnh là một chiếc vòng vàng hoa văn dây leo nhỏ nhắn lấp lánh dưới ánh sáng buổi sớm, đẹp rực rỡ vô cùng.

Vô thức, Lục Xuyên cũng nghiêng đầu liếc nhìn. Nhận ra đó là chiếc vòng mà Lục Tĩnh mang tới, hôm ấy chính anh cùng bà chọn mẫu ở quầy, đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định.

Tống Tam Thành trợn tròn mắt: “Cha làm gì có tiền chứ?!”

Trời đất chứng giám, lúc trẻ tiền đều nộp cho Ngô Lan, giờ nhà có của ăn của để thì cũng là Đàm Đàm chuyển thẳng cho Ngô Lan.

Ông đây làm đàn ông, lúc nào mới có quyền cầm tiền trong tay chứ?

Giờ mà lục khắp người, may lắm mới được vỏn vẹn vài tệ, là vì dạo trước có mấy món cần ông đứng tên đi thanh toán nên mới giữ lại tí đỉnh.

Tống Đàm bật cười khúc khích: “Không mang tiền thì cha gấp cái gì chứ… đừng có nôn nóng, chín giờ mới đi, cha nghỉ thêm lát đi.”

Nghỉ ngơi gì nữa!

Tống Tam Thành nhanh chóng bước tới, chìa ra hơn chục tấm ảnh chụp màn hình trong điện thoại đưa cho Tống Đàm xem:

“Con xem, cái xe này có đẹp không?”

“Còn cái này thì sao? Màu này con thích chứ? Bên trong rộng rãi lắm.”

“Chiếc này hơi đắt một tí… nhưng mà con xem cái cửa sổ trời của nó, hay cực kỳ luôn!”

“Ấy, nói gì thì nói, chiếc này vẫn là ngon nhất…”

Tống Đàm nhận lấy điện thoại mở album ra xem, phát hiện bên trong có đến mấy trăm tấm ảnh. Nhưng Tống Tam Thành chắc là đã nghiền ngẫm kỹ lưỡng, nên giờ mới chọn ra mười mấy tấm tinh túy nhất để cho cô xem.

Có điều cô cũng không rành về giá xe, nên xem xong lại trả điện thoại lại:

“Cái nào cũng đẹp cả. Đợi mình dạo phố xong rồi ghé 4S shop xem thử, cái nào giá hợp thì mua cái đó.”

Tuy không nói rõ giá tiền, nhưng thái độ chắc chắn của cô đã đủ làm cho Tống Tam Thành vui như mở cờ.

Thấy vậy, Tống Đàm lại hơi lưỡng lự, bèn lén hỏi Ngô Lan:

“Mẹ, hay là con cho cha thêm chút tiền nữa nhé?”

Ngần ấy tuổi rồi, ra đường không có bao nhiêu tiền trong người cũng thấy hơi kỳ kỳ.

Thao Dang

Ai ngờ Ngô Lan lập tức lắc đầu:

“Không được không được, con còn không hiểu tính cha con à. Ông ta mà cầm được xe, về là y như rằng đi khoe khắp làng. Đến lúc bị người ta nịnh vài câu là mất tỉnh táo, tiền thế nào chẳng bị mượn sạch.”

Mượn tiền ấy à, cái chính là “giúp khi cấp bách, không cứu khi nghèo lâu dài”.

Mà dân trong làng giờ ai chẳng biết nhà mình có của, nợ bao nhiêu thì nợ, miễn là “có bản lĩnh”.

Lỡ người ta vay mấy ngàn mấy vạn, rồi tới lúc trả mà còn ngại chẳng dám đòi, thì làm sao?

“Chưa kể, cha con là kiểu người như quả bóng ấy, dễ nổ lắm, không thể cho ông ấy cầm nhiều tiền! Con không nghe nói à? Làng bên có người chơi bài, một đêm thua cả chục hai chục ngàn đấy!”

“Đàn ông mà! Dù đi làm vất vả thế nào, chỉ cần lên cơn sĩ diện một cái là chẳng màng gì hết trơn!”

Loading...