Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1112: Nấu ăn.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:03
Lượt xem: 186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu nói đó vừa dứt, Tống Đàm lập tức bình tĩnh lại.
Dù sao thì cha cô, có lúc thật sự cũng không đáng tin cho lắm.
Từ xa nhìn lại, một ông chú trung niên không đáng tin đang cầm điện thoại lướt Douyin, bật loa ngoài như thể muốn cho cả thế giới cùng nghe.
Thao Dang
[Chú ý nhìn kỹ! Mẫu xe này là giấc mơ của mọi người đàn ông…]
Cô lặng lẽ thu lại ánh mắt.
…
Trên lầu, Lục Xuyên đang chỉnh lý lại suy nghĩ, rồi tiếng bàn phím cơ lập tức vang lên dồn dập. Tiếng “cạch cạch cạch” gõ phím hỗn loạn, từng cảnh tượng trong đầu anh lần lượt hóa thành chữ.
Anh lúc làm việc luôn rất tập trung, chỉ có lúc chuyển đoạn thì tâm trí không khỏi lạc đi xa, nghĩ đến nơi ở mới mẻ này.
Không khí đặc biệt trong lành khiến anh hít thở cũng thấy dễ chịu hơn. Vòng đeo tay thông minh sáng nay còn báo lại ba giờ ngủ sâu, thậm chí tại nơi này, cơ thể vốn nhạy cảm của anh dường như cũng chẳng còn mong manh như trước.
Chưa kể đến đồ ăn ngon ở nhà họ Tống, chủ nhà nhiệt tình…
Và cả… Tống Đàm thú vị kia.
Tần Vân và Hà Huống cứ luôn nhấn mạnh rằng cô ấy rất xinh đẹp, nhưng mấy điều đó từ nhỏ anh đã thấy quá nhiều, thứ anh để tâm lại không nằm ở điểm đó.
Anh chỉ cảm thấy, Tống Đàm cho người ta một cảm giác… rất đặc biệt.
Cô ấy có ngoại hình giống Kiều Kiều.
Nhưng Kiều Kiều là một viên ngọc thô chưa được mài giũa, cả con người tựa như dòng suối nhỏ giữa núi, tĩnh lặng, trong veo, lại có thể soi chiếu trái tim ồn ào của người lớn.
Còn Tống Đàm thì khác, ngũ quan cô ấy tươi tắn rực rỡ, đôi lông mày đậm đầy khí khái, không cần chỉnh sửa đã đủ sống động tràn đầy sinh khí.
Và còn đôi mắt ấy nữa.
Tính cách cô có vẻ lém lỉnh và hoạt bát, nhưng trong ánh mắt lại viết đầy chữ "kiểm soát", mảnh đất làng quê này, từng nhành cây ngọn cỏ, từng hơi thở, dường như đều nằm trong lòng bàn tay cô.
Loại cảm giác tự tin làm chủ đó, ngay cả bản thân Lục Xuyên cũng chưa từng có.
Hơn nữa, rõ ràng là cô rất gắn bó với quê hương, không tiếc công sức tâm huyết. Nhưng mỗi khi đối diện với cha mẹ già trong làng và cánh đồng làng quê, phần lớn thời gian cô lại như thể chẳng thèm để tâm điều gì.
Vô cùng mâu thuẫn, lại càng thêm thú vị.
Anh lại nhớ đến cô gái đã từng được anh kéo ra khỏi xe kia, lâu đến mức không còn nhớ rõ gương mặt ấy nữa, chỉ nhớ sự tái nhợt và yếu đuối viết rõ trên nét mặt, ánh mắt ngập tràn kinh hoàng và khát vọng sống sót.
Và cả sự vùng vẫy đầy không cam tâm.
Giống như khi anh còn nhỏ theo Lục Tĩnh lưu lạc khắp nơi làm thuê, nghèo đến mức không chịu nổi một cơn gió một cơn mưa.
Người ta nói sống c.h.ế.t cận kề sẽ có nỗi sợ lớn, có thể khiến người ta lột xác hoàn toàn…
Là như vậy thật sao?
Anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, phát hiện đoạn c.uối của chương mình đang viết lại kết thúc bằng hai chữ [Tống Đàm], sững sờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng xóa bỏ.
…
Ngô Lan và Lục Tĩnh đang ngồi rúc vào nhau, nghe người bạn đồng niên đến từ thành phố lớn giới thiệu các loại mỹ phẩm, còn ông chú Bảy thì đếm số người ăn trưa hôm nay ít đi rõ rệt, bèn vui vẻ hẳn.
Tống Đàm vẫn chưa đi, đang rủ rê bà Đường: “Bà Đường ơi, bà có muốn đi phố với tụi con không?”
Bà Đường dè dặt hỏi: “Vậy các cháu có về ăn trưa không?”
“Chắc là không ạ.”
Tống Đàm nghĩ một lát rồi nói: “Chín giờ bọn con đi, mười giờ đến thành phố, mua sắm chút quần áo thì cũng xế trưa rồi. Chiều lại phải đưa cha con đi xem xe nữa…”
Bà Đường lập tức từ chối không chút do dự: “Thế thì thôi, bà ở nhà ăn thịt heo.”
Bên cạnh là giáo sư Tống cảm thán: “Hồi trước bà còn bảo phải ăn ít tinh bột, ít mỡ…”
Tối qua cầm đũa gắp thịt nhanh như chớp! Không hề do dự một giây nào!
Bà Đường đáp bằng lý lẽ rất riêng: “Tôi già đến tuổi này rồi, lâu lâu buông thả một tí thì sao nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1112-nau-an.html.]
Cũng không có gì to tát, chỉ là Tống Đàm nhớ trưa nay sẽ ăn ngoài nên vội vàng vào bếp nhét vài củ khoai lang và mấy quả trứng gà luộc vào túi.
Mẹ cô và mấy người khác thì vẫn ăn được đồ ngoài, nhưng cô thì vẫn chưa quen nổi, thôi thì tự mang đồ ăn theo vậy!
Ai ngờ vừa ra khỏi bếp đã đụng phải Lục Xuyên đang đi xuống lầu. Anh liếc nhìn túi ni-lông đựng đồ ăn trong tay cô, hơi sững lại, rồi lập tức phản ứng: “Đồ ăn trưa?”
Tống Đàm gật đầu với vẻ đầy thương cảm.
Cô biết ngay mà, “công chúa hạt đậu” chắc chắn sẽ hiểu được tâm trạng này.
Lục Xuyên nhìn đồng hồ: “Còn hai mươi phút nữa, trễ năm phút được không? Để tôi làm ít đồ mang theo nhé.”
Được được được! Tay nghề nấu nướng của Lục Xuyên, Tống Đàm đã từng lĩnh giáo rồi, giờ lập tức gật đầu lia lịa: “Nấu cho hai người là đủ, mẹ tôi họ ăn lẩu, còn Kiều Kiều đòi ăn ‘gà bát bát.”
Còn vì sao lại đòi ăn ‘gà bát bát’ (Thịt gà được làm từ nhiều miếng nhỏ, chủ yếu là cánh gà và nội tạng như mề và tim, được xiên vào que và đựng trong một chiếc bát đất sét chứa dầu đỏ cùng với các xiên rau – Editor sưu tầm) ấy à, chắc toàn là do Douyin cứ chạy mấy video “gà bát bát, mỗi xiên chỉ một tệ!” đó thôi.
Lục Xuyên dở khóc dở cười, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Nghĩ ngợi một chút, anh hỏi: “Còn trứng trà, lá cải thảo, với ít dưa muối chấm tương, tôi nắm hai nắm cơm mang theo được không? Mấy thứ khác để lâu nguội rồi ăn không ngon.”
Tống Đàm gật gù, trầm giọng: “Nắm thêm hai nắm nữa, một người một nắm không đủ ăn đâu.”
Lục Xuyên mỉm cười, không nói cho cô biết là lúc nãy anh chỉ thuận miệng nói “hai nắm” thôi, giờ thì gật đầu, vừa bắt đầu nấu cơm vừa chuẩn bị sơ chế rau.
Đến khi nhìn thấy phần cơm rang còn lại từ sáng, anh do dự chốc lát rồi hỏi: “Cơm rang kẹp vào cơm nắm, cô ăn không?”
Lấy tóp mỡ, trứng gà và hành lá xào lên thành cơm chiên, rồi lại dùng lửa nhỏ sấy tiếp, làm thành món cơm rang khô dai, ăn hơi tốn sức nhai, nhưng để nguội cũng không bị ngán, lại còn thơm.
Tống Đàm sao có thể không ăn!
Cô ánh mắt tràn đầy tín nhiệm: “Anh cứ làm đi! Tôi ăn hết!” Rồi vội vàng đặt túi ni-lông lên bàn bếp, nhiệt tình hăng hái: “Tôi nhóm lửa cho anh!”
Bên cạnh, ông chú Bảy vừa ăn uống xong nhìn hai người mà vẻ mặt khó nói thành lời.
Còn Kiều Kiều thì reo lên đầy thích thú: “Anh tốt quá, còn nấu cơm trưa cho chị nữa!”
Ông chú Bảy tức tối: “Thế còn ta thì sao? Trước giờ ta chưa từng nấu cho các người chắc?” Ông nấu trứng trà, hấp khoai lang không phải cũng để ăn trưa à? Trước khi trời lạnh, ông còn làm bánh bao chay với bánh áp chảo để mang đi nữa kìa!
Kiều Kiều lí nhí: “Nhưng… nhưng cơm anh nấu… khác lắm ạ…”
Cơm rang nắm thành nắm như thế, cậu chưa từng ăn bao giờ đâu!
Mà trưa nay có nên ăn gà bát bát không ta… Cậu nhóc bắt đầu lâm vào tình trạng rối rắm nội tâm.
…
Lục Xuyên đúng là canh giờ cực chuẩn. Anh nói trễ 5 phút, thì vừa đúng 9 giờ cơm nắm đã làm xong. Sau đó dọn dẹp, rửa tay, thời gian kiểm soát đến mức khiến Tống Đàm cũng phải nể phục.
Lúc ra xe, mọi người lại nảy sinh bất đồng.
Tống Tam Thành chẳng hề do dự: ông nhất quyết muốn ngồi xe của Lục Xuyên. Dù sao thì nói ra cũng hơi ngậm ngùi, chứ trong cả nhà, hiện tại chỉ có mỗi Lục Xuyên là chịu nói chuyện xe cộ với ông.
Kiều Kiều thì chưa từng ngồi xe của anh, cũng hăm hở muốn thử một lần.
Nhưng Ngô Lan thì lại muốn đi cùng Lục Xuyên để tiện trò chuyện. Lục Tĩnh dĩ nhiên đi theo Ngô Lan để tranh thủ thể hiện...
Tống Đàm cạn lời: “Chiếc xe bán tải nhỏ của tôi đâu đến nỗi tệ như vậy chứ?”
Sao chẳng ai buồn đoái hoài vậy!
Lẽ nào chiếc xe còn lại chật ních, mình lại phải đơn độc một mình lái đi?
Ờ thì… cũng không phải không được...
Chuyện này đến phiên Lục Xuyên cũng không chen lời nổi, chỉ biết bất lực nhìn cả đám tranh nhau. c.uối cùng, Lục Tĩnh sau một hồi đắn đo suy nghĩ, bèn dứt khoát lên tiếng:
“Tôi chưa từng đi xe bán tải, để tôi trải nghiệm thử nhé!”
Thông gia tương lai và nàng dâu tương lai, đúng là khó chọn lựa thật.
Nhưng hôm qua đã dành cả ngày ở bên Ngô Lan rồi, hôm nay trò chuyện thêm với Đàm Đàm một chút…
Cũng là hợp lý chứ nhỉ?