Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1114: Mua quần áo.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:08
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa qua lễ Lạp Bát, khu trung tâm thành phố đông đúc tấp nập, Lục Xuyên lái xe theo chiếc bán tải nhỏ của Tống Đàm, chạy một mạch vào bãi đỗ tầng hầm của trung tâm thương mại.
Vừa bước xuống xe, Tống Đàm đã ghé lại gần, hạ giọng hỏi:
“Anh biết làm bánh c.uộn hành hoa chà bông không?”
Lục Xuyên thoáng ngẩn người, sau đó đáp:
“Chưa làm bao giờ, nhưng cách làm bánh thì cũng giống nhau cả, xem hướng dẫn một chút là được... Cô muốn ăn à?”
Tống Đàm cong môi cười, gật đầu thật mạnh:
“Ừm!”
Rồi vô cùng tự nhiên ra lệnh:
“Tối nay làm cho tôi hai cái, để tôi nếm thử.”
Lục Xuyên càng thấy khó hiểu, nhưng vẫn không từ chối:
“Được, để tôi lên mạng xem cần mua nguyên liệu gì, tiện thể mua luôn về.”
Tống Đàm gật đầu, lại đánh giá anh từ đầu tới chân lần nữa, rồi vỗ nhẹ vào tay anh:
“Nhớ làm cho ngon đấy!”
Kỳ quặc thật.
Lục Xuyên nghĩ bụng, Tống Đàm vốn là người nói thẳng, cũng không kiểu khách sáo xã giao. Nhưng phần lớn thời gian, cô không hay dùng cái kiểu ra lệnh hiển nhiên như thế với anh.
Anh dứt khoát quay đầu nhìn về phía Lục Tĩnh, chỉ thấy đối phương mắt sáng long lanh, hai má đỏ hây hây, rõ ràng là đang vui mừng đến phát rồ!
Lục Xuyên: …
Không hiểu sao, cảm thấy chắc chắn bà ấy đã làm gì đó rồi.
Vừa định hỏi, thì thấy Lục Tĩnh đã chạy lon ton tới bên Ngô Lan, hí hửng cúi đầu ríu rít kể gì đó.
Chẳng mấy chốc, hai người cùng quay đầu nhìn về phía anh và Tống Đàm, ánh mắt chứa đầy sự hài lòng không che giấu nổi.
Lục Xuyên muốn nói rồi lại thôi.
Ngay lúc ấy, một chiếc điện thoại lại chìa ra trước mặt, kèm theo nụ cười rạng rỡ của Tống Tam Thành:
“Lục Xuyên này, con xem mẫu xe này trang bị thế nào?”
Bị cắt ngang như thế, cả đoàn cũng bước vào thang máy. Vì bên trong còn có người khác chờ, c.uối cùng anh đành âm thầm thở dài một tiếng.
…
Trung tâm thương mại này quy mô không quá lớn, nhưng ở Vân Thành thì đã thuộc dạng hàng đầu. Từ rạp chiếu phim đến khu ẩm thực, cái gì cũng có, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu “một chỗ mua hết” của Tống Đàm.
Việc đầu tiên dĩ nhiên là… đi xem đồ nữ!
Mấy người cùng nhau đi dạo phố, sáu bảy người một nhóm thế này khá nổi bật, nhất là khi có Lục Xuyên và Tống Đàm, lại thêm Kiều Kiều tươi tắn rạng rỡ, càng hút ánh nhìn hơn.
So với Kiều Kiều dạo chơi vô định, thì Tống Đàm lại rất rõ mục tiêu:
“Đi nào, thử đồ thôi!”
Nhưng rõ ràng, cô không phải kiểu người không có thẩm mỹ. Ví dụ như quầy cô chọn vào thử đầu tiên, toàn là hàng thuộc dạng đắt đỏ nhất nhì trung tâm thương mại.
Ví như Ngô Lan cầm đại một chiếc áo len xanh dương lên xem, nhìn giá bốn con số thì lập tức chấn động tinh thần.
“Cái này mắc quá trời luôn…” Ngô Lan lẩm bẩm, mặt mũi viết đầy hai chữ “muốn đi”.
Một nhân viên bán hàng đi theo vội vàng nở nụ cười niềm nở:
“Dì có mắt nhìn thật đấy ạ, mẫu này là thiết kế của bên chúng cháu! Mặc lên che dáng cực kỳ…”
“Không không, thôi thôi,” Ngô Lan liên tục xua tay: “Mắc lắm, không hợp với tôi đâu.”
“Không sao mà dì,” nhân viên vẫn rất kiên nhẫn:
“Mặc thử xem sao đi dì! Mua đồ không nên chỉ nhìn vào giá tiền, form dáng quan trọng lắm ạ! Chúng cháu giá cao là vì chất lượng xứng đáng mà! Nào, để cháu lấy size cho dì thử nhé!”
Ngô Lan dù ở quê mồm mép có thể quát người, nhưng giờ gặp nhân viên ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự thế này, bà cũng không nỡ từ chối. Hơn nữa Tống Đàm còn gật đầu:
“Thích thì thử đi mẹ, không sao đâu.” Rồi cô giơ điện thoại lên cười:
“Con có tiền mà!”
Thôi thì… con gái biết kiếm tiền, Ngô Lan cũng hiểu rõ. Giờ có hơi ngại ngùng, nhưng do dự một chút rồi cũng ôm đồ đi vào phòng thử.
Còn Lục Tĩnh và Kiều Kiều thì đang tung tăng lướt quanh các móc treo đồ, hết xuýt xoa:
“Wow! Màu này đẹp quá!”
Lại thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1114-mua-quan-ao.html.]
“Chất vải này mịn thiệt á!”
Kiều Kiều đây là lần đầu tiên trong đời nghiêm túc đi dạo trung tâm thương mại, giờ phút này không ngừng gật đầu, phối hợp cực kỳ nhiệt tình.
Lục Tĩnh lén nhìn Lục Xuyên vẫn ngồi im lặng, không nói năng gì, không khỏi thở dài.
Sao cứ như khúc gỗ thế chứ! Quần áo của bản thân thì kén chọn đủ kiểu, vậy mà chẳng biết chọn cho Đàm Đàm một cái luôn à!
Đúng lúc này, Ngô Lan bước ra khỏi phòng thử đồ.
Nói thật thì, bộ đồ mới nhìn không đẹp.
Chiếc áo len màu xanh hơi dài, mà cái dài ấy lại ở mức khó xử, hoàn toàn không hợp với dáng người thấp bé như Ngô Lan. Đường đan tuy tinh xảo, nhưng chất vải mềm không đứng form, cộng thêm phần eo không có độ xòe hợp lý, thành ra mặc vào lại làm bụng bà lộ rõ cả đường viền...
Tống Đàm dứt khoát lắc đầu: “Không hợp.”
Lục Tĩnh cũng lắc đầu: “Không được không được, đổi mẫu khác đi... để tôi chọn lại cái khác.”
“Ôi dì ơi, dì mặc bộ này nhìn sành điệu quá!”
Tiếng khen bất ngờ kèm theo là nụ cười rạng rỡ của nhân viên bán hàng:
“Màu xanh này tôn da trắng lắm, chỉ là bên dưới cần phối thêm quần legging ôm eo, kèm thêm đai thắt bụng nữa thì lên set sẽ đẹp hơn nhiều ạ! Để cháu lấy cho dì thử nhé!”
Mọi người: …
Được rồi được rồi, khen đại cho có phải không!
“Thôi thôi!” Ngô Lan quả quyết từ chối: “Cái này không hợp với tôi, lại còn đắt nữa, bỏ đi bỏ đi...”
Lúc ở phòng thử đồ nhìn thẻ giá, bà đã thấy đau lòng lần hai. Trước giờ áo len đắt nhất của bà cũng chỉ hơn trăm đồng, giờ đột nhiên nhảy lên gấp mười lần, đúng là thử thách lòng dạ quá sức.
Vừa nói, bà vừa quay vào phòng thử đồ, không lâu sau đã thay lại áo len cũ của mình, mang bộ đồ mới ra ngoài.
Nhân viên bán hàng mặt vẫn không đổi sắc, nhanh nhẹn nhận lại đồ, vừa thu xếp vừa niềm nở nói:
“Dì ơi, mình xem thêm chút nữa nha!”
Thái độ nhiệt tình như vậy, Ngô Lan cũng ngại từ chối, lúc này gật gù:
“Vậy tôi xem thêm chút…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe nhân viên nọ tiếp lời:
“Đồ nhà cháu đúng là hơi đắt, nhưng là thiết kế gốc từ nhà thiết kế đấy ạ, nhiều người không mua nổi là do không hiểu. Như cái áo dì đang mặc đây, vải xù cả rồi, chắc vài chục tệ là mua được, sao mà so với loại hơn ngàn, có lông cừu của bọn cháu được…”
Tống Đàm lập tức quay lại nhìn.
Nụ cười trên mặt nhân viên kia vẫn không thay đổi, câu chữ cũng rõ ràng không có gì sai.
Nhưng, giọng điệu lại như kim châm.
Ngay cả Tống Đàm, người không thiếu tiền, nghe cũng thấy chối tai, huống hồ là Ngô Lan, vốn đã tiếc tiền?
Cô vừa định mở miệng, thì đã nghe Lục Xuyên lên tiếng:
“Thành phần lông cừu có 13% cũng đáng để đem ra khoe sao? Còn về ‘thiết kế gốc’... nhà thiết kế có bảo cô dùng cái loại vải mềm xệ thế này không?”
Anh cười, nhưng ánh mắt sắc bén. Áo len xanh rêu thêu hình cú mèo vàng ánh kết hợp với sơ mi trắng tinh bên trong làm nổi bật làn da trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng.
Vốn là người điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lời nói lúc này lại sắc như dao:
“Làm bán hàng thì cứ làm cho đúng, khách mặc đồ gì, liên quan gì đến cô.”
Nụ cười của nhân viên bán hàng lập tức đông cứng.
Chốc lát sau, cô ta không còn giữ nổi nụ cười nữa, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Ngay sau đó, cô ta cố gắng cười gượng: “Tôi cũng đâu có nói gì đâu mà…”
Nhưng chẳng ai thèm để ý tới cô ta nữa, Lục Xuyên liếc điện thoại rồi nói:
“Dì ơi, con xem bản đồ trung tâm thương mại rồi, phía trước có cửa hàng Ordos, mình qua đó xem thử nhé.”
“Hả?” Sự khó xử trong lòng Ngô Lan bị một câu nói của anh đánh tan hoàn toàn, giờ tâm trí đã hoàn toàn bị anh dẫn dắt:
“Ordos à? Có già quá không... dì thấy chỗ đó hình như toàn mấy bà cỡ tuổi bà ngoại của Đàm Đàm mặc... dì muốn mua bộ nhìn trẻ trung, để Tết đi chúc Tết nữa…”
“Con biết mà, con biết mà.” Lục Xuyên mỉm cười bước bên cạnh bà, giọng nói nhẹ nhàng giải thích:
“Ordos cũng có nhiều thương hiệu con lắm, thậm chí rất nhiều đồ của con là mua ở đó ạ…”
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Thao Dang
Hiện nay, trong trung tâm thương mại được đào tạo rất bài bản, kiểu "vả mặt" chắc chỉ còn thấy ở các shop hàng hiệu nơi mà nhân viên đóng vai mặt trắng, mặt đỏ phối hợp với nhau.
Thương hiệu con của Ordos có khá nhiều, ví dụ như 1436 / 1980 / blue v.v. Ai có nhu cầu mua đồ len lông cừu thì có thể đến cửa hàng chính hãng thử xem các chương trình khuyến mãi.
Còn mấy người thô lỗ như tôi thì chịu thôi, tôi mặc đồ của Uniqlo.