Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1115: Mặc nhiên thừa nhận.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:10
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có sự gợi ý từ Lục Xuyên, sự chú ý của mọi người đều bị chuyển hướng, đến mức Tống Đàm còn tranh thủ chen vào hỏi:
“Cả chuyện quần áo anh cũng rành à? Đừng nói với tôi là anh còn biết may đồ luôn nhé?” Ánh mắt cô đầy mong chờ.
Lục Xuyên chẳng hiểu nổi kiểu mong chờ kỳ quặc này, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Tôi từng viết một quyển tiểu thuyết giả tưởng phương Tây lấy bối cảnh cận đại, tập trung miêu tả về các công tước, hầu tước, bá tước…”
Mà len cashmere được mệnh danh là "vàng mềm", là chất liệu yêu thích của quý tộc, đương nhiên phải tra cứu rồi tả vài câu cho ra dáng hiểu biết.
“Ồ…”
Tống Đàm suy nghĩ một chút: “Vậy cái áo anh đang mặc cũng là cashmere à?” Kiểu này thì không ở nông thôn lâu được đâu nhỉ? Quần áo quý giá thế này, làm việc nặng là hỏng ngay.
Vác c.uốc chắc mặc vài lần là xổ chỉ mất.
Mà nghĩ lại thì… "công chúa hạt đậu" cũng đâu cần vác c.uốc làm gì?
Cô bắt đầu rơi vào mâu thuẫn nội tâm.
Nhưng Lục Xuyên lại lắc đầu:
“Không phải, chỉ là áo len dệt bình thường thôi.”
Chỉ là chiếc áo sơ mi để lộ cổ trắng phía trong là làm từ tơ tằm tự nhiên mà thôi...
Chuyện này khiến cả nhà họ Tống càng thêm thán phục gu thẩm mỹ và con mắt chọn đồ của Lục Xuyên. Không còn là kiểu khách khí khi chọn đồ cho Ngô Lan như ban đầu nữa.
Giờ đây, Ngô Lan cũng chẳng khách sáo:
“Tiểu Xuyên à, lát nữa chọn giúp dì hai cái đi, dì thấy mắt nhìn của bọn Đàm Đàm chẳng bằng con.”
Điểm này thì Tống Đàm cũng công nhận, lúc này vỗ vỗ tay Lục Xuyên đầy thân thiết:
“Trông cậy vào anh đấy!”
Lục Xuyên cúi đầu nhìn cánh tay mình, trong lòng nghĩ chắc chắn mẹ anh lại nói gì đó rồi… lát nữa phải hỏi cho rõ mới được!
…
Trung tâm thương mại không lớn, đi một vòng đã tới quầy mà Lục Xuyên nói. Nhìn qua, trong quầy toàn là hàng cơ bản đang giảm giá, đúng y như kỳ vọng mọi người dành cho thương hiệu này.
Đồ cơ bản dành cho người lớn tuổi.
Và dù là hàng giảm giá, thì giá cũng bắt đầu từ 480 tệ, khiến Ngô Lan sững sờ:
“Giảm giá rồi mà còn 480? Mấy đồ này có khó giặt không? Mà khó thì dì không lấy đâu đấy!”
Lục Xuyên đã bật cười:
“Có vài cái là len xử lý sẵn rồi, không co rút, dễ giặt. Chỉ là mặc lâu có thể bị xù lông, cạo bớt đi là được… nhưng mà nhẹ và ấm, mặc ở nhà thì rất ổn.”
Theo quan niệm của Lục Xuyên về thời trang, thì hàng cơ bản chính là kiểu đồ ai mặc cũng được, mà lại khó mà bắt bẻ.
Anh tiện tay chọn vài mẫu:
“Mấy cái này mặc ở nhà được, làm đồ lót hoặc phối đồ cũng hợp.”
Rồi lại chỉ tay về phía các mẫu hàng chính hãng đắt tiền hơn ở xa hơn:
“Nếu ra ngoài chúc Tết, muốn mặc áo khoác đẹp hoặc nhìn sang hơn một chút, thì chọn bên đó.”
Tống Đàm nhìn đống đồ anh vừa chọn, phát hiện ngoài mấy cái màu trầm thì có vài cái màu còn rất rực, đỏ chót, tím tươi, xanh dương sáng, bất giác trầm mặc.
Nhưng Lục Xuyên vừa khuyên Ngô Lan đi thử, vừa giải thích với Tống Đàm:
“Tôi để ý thấy, các cô các dì đôi khi ngại mặc đồ đỏ chói sáng rực, nhưng mỗi lần bàn về thời trang, họ lại rất thích mấy màu nổi bật.”
“Với lại,” anh chỉ sang mấy gian hàng áo khoác đối diện:
“Áo khoác mặc bên ngoài dễ bẩn hơn, tuy nhiều cửa hàng có dịch vụ vệ sinh miễn phí, nhưng ở quê thì lại không tiện lắm.”
“Vậy nên đồ mặc trong có thể chọn tông sáng, còn áo ngoài thì chọn màu tối dễ giặt sẽ hợp hơn.”
Tống Đàm nghĩ ngợi, quả thật đúng là như vậy, không khỏi càng hài lòng hơn:
“Tốt đấy, sau này chọn đồ cứ nhờ anh nhé… Nào, giúp tôi chọn cho cha tôi với Kiều Kiều vài bộ luôn! À, chọn cho dì nữa, tôi trả tiền!”
Cô nói sảng khoái, chẳng khách sáo chút nào, Lục Xuyên định mở miệng hỏi cho rõ, nhưng Kiều Kiều đã hí hửng chạy đến:
“Có cả phần của em nữa hả?”
“Có chứ có chứ!” Tống Đàm nhìn đôi giày mới trên chân cậu nhóc, kiểu dáng chưa từng thấy, tám phần là quà Lục Xuyên mang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1115-mac-nhien-thua-nhan.html.]
Chỉ nhìn độ “hợp mắt” của món đồ này thôi cũng đủ biết giá không hề rẻ.
Lúc này Kiều Kiều cảm thán:
“Có cả đũa ngà rồi, sao lại dùng bát gỗ bình thường được? Tết nhất đến nơi rồi, cứ mua đi mua đi!”
Kiều Kiều thì vẫn chưa hiểu gì về đũa ngà hay len lông cừu, chỉ biết là hôm nay sẽ được mua quần áo mới, chị gái mua cho cậu, anh trai chọn giúp cậu…
Wow! Hôm nay cậu thật sự là quá quá hạnh phúc luôn!
Lục Tĩnh nghe thấy bên này bàn tán cũng vui mừng ra mặt:
“Được được được! Cảm ơn con nhiều, Đàm Đàm, hai đứa đứng đó làm gì! Tiểu Xuyên, con cũng chọn vài bộ cho Đàm Đàm đi! Mẹ trả tiền!”
Lục Xuyên vốn không phải kiểu người bỏ qua nghi vấn để đến ngày mai, lúc này liền bước xa mấy bước, giả vờ như đang chọn đồ, thật ra là quay sang hỏi:
“Mẹ, mẹ đã nói gì với Tống Đàm?”
Lục Tĩnh ngớ ra một chút:
“Có nói gì đâu, chỉ là mấy chuyện ai cũng biết thôi mà? Mẹ chỉ là nhấn mạnh thêm vài điểm…”
Lục Xuyên cảm thấy điềm chẳng lành:
“‘Ai cũng biết’ là biết mấy chuyện nào cơ ạ?”
Trong “ai” đó chắc không có anh đâu nhỉ?
Lục Tĩnh trừng mắt nhìn anh:
“Con còn giả vờ! Hôm qua mọi người bàn chuyện hai đứa nguyên một ngày rồi, con có gì mà không hiểu? Chính là chuyện con làm bạn trai Đàm Đàm đó!”
“Mọi người đều thấy hai đứa đẹp đôi lắm!”
“Thật là…” bà lầm bầm: “Đàm Đàm người ta đồng ý rồi, con còn muốn làm giá cái gì nữa chứ…”
Lục Xuyên tối sầm mặt.
Anh nhìn sang Tống Đàm đang xem quần áo, lúc này cả người đều như hóa đá:
“Tống Đàm cũng đồng ý rồi?”
Thao Dang
“Con nói cái gì vậy!” Lục Tĩnh liếc anh một cái:
“Con là con trai mẹ, mẹ chẳng lẽ lại không cố gắng vì con? Mẹ nói vô cùng hăng hái đấy! Đàm Đàm mới gật đầu đồng ý…”
Nghĩ nghĩ, dù sao cũng là người từng trải, Lục Tĩnh lại truyền thêm bí quyết:
“À đúng rồi, đừng cứ lẽo đẽo theo mẹ nữa. Con hỏi xem Đàm Đàm muốn ăn gì, thích món gì, có dịp thì nấu cho con bé ăn!”
“Còn nữa, dù Đàm Đàm nói không muốn kết hôn, nhưng con cũng phải chuẩn bị hai đường... Mấy cái áo len mấy vạn ấy, bớt mua vài cái, để tiền đó mà đưa cho Đàm Đàm tiêu, hoặc để dành làm sính lễ…”
Bà càng nói càng thấy sung sướng, dường như c.uộc sống hạnh phúc ngay trước mắt, lời tuôn ra khỏi miệng không hề suy nghĩ, khiến Lục Xuyên càng nghe càng thấy tê dại.
Còn Tống Đàm vừa xem quần áo vừa nghe được đoạn đối thoại giữa hai mẹ con, khóe môi khẽ cong, trong lòng bỗng có cảm giác như… đang bẻ một trái mướp còn non.
Chín chưa thì chưa biết, nhưng dù sao cũng chẳng thiệt gì, bẻ thử một cái đã!
Chưa kể, gương mặt và vóc dáng của Lục Xuyên, y như cái gia thế nhà anh vậy, đều đẹp miễn bàn!
Nghĩ tới đây, quả thật có chút… rục rịch!
Thấy anh đứng đó lặng người trông đến tội, cô liền tiện tay cầm hai chiếc áo tới:
“Lục Xuyên, hai cái này, tôi mặc màu nào đẹp hơn?”
Trên người cô vẫn là áo khoác đen, bên trong là áo thun dài tay đơn giản, chân mang giày thể thao, phong cách lúc nào cũng gọn gàng dứt khoát như vậy.
Lục Xuyên hít sâu một hơi, nhìn cô với nụ cười tươi rói, quanh tai còn văng vẳng mấy lời “thích hay không thích” của mấy hôm nay…
Anh đâu phải sỏi đá vô cảm, có một cô gái sống động như thế đứng bên cạnh mình, lại luôn quan tâm mình một cách nhẹ nhàng như vậy, sao có thể không rung động?
Trầm mặc một lát, c.uối cùng anh không kìm được, ánh mắt mang theo ý cười xen lẫn thở dài:
“Cả hai cái đều mua đi, trắng đen dễ phối, tủ đồ lúc nào cũng nên có.”
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Tình cảm giữa hai người sẽ phát triển trực diện, nhưng tỷ trọng không lớn về sau. Hiện tại cả hai đều có cảm tình, Lục Xuyên sâu sắc hơn, còn Đàm Đàm thì táo bạo và vô tư hơn, dù sao cũng là nữ chính của “trai đã có vợ”, hihi.
Sắp tới sẽ viết về cái Tết nhộn nhịp, kế hoạch trồng trọt, vài thay đổi trong nhân sự làng, và đoàn phim vào giai đoạn giao mùa xuân – hè…
Không đảm bảo sẽ viết nội dung gì vào thời điểm nào, nhưng với độ “dài dòng” của tôi thì chắc là chưa đến sớm đâu, mọi người cứ coi như ăn cơm đọc dăm ba dòng, đừng vội nha!