Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1116: “Anh thích em mặc cái nào?”
Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:13
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ồ.” Tống Đàm đáp lời, quần áo là cô tiện tay cầm lấy, bản thân cũng chưa xem kỹ. Giờ nghe lời Lục Xuyên nói mới liếc nhìn thử, phát hiện đúng là đẹp thật!
Cô ngắm nhìn "bạn trai tươi mới vừa hái" của mình, cười đến là ngọt ngào:
“Thế anh thích em mặc cái nào?” (Đã đến lúc thay đổi cách xưng hô nha bà con – lời Editor)
Lục Xuyên: …
Anh hít sâu một hơi, nhìn Tống Đàm đầy bất lực:
“Đây chỉ là áo len cơ bản thôi mà…”
Cổ cao vừa phải, phần eo có đường cắt, sợi len lông cừu mềm mại, có độ bóng, chất lượng rất tốt. Nhưng mà… liên quan gì đến chuyện anh có thích hay không đâu?
Vì giọng điệu lúc Tống Đàm hỏi, rõ ràng như đang đưa một chiếc váy “đặc biệt” hơn cho anh chọn vậy.
Tống Đàm lúc này mới cười ha hả:
Thao Dang
“Em chọc anh thôi mà… Mấy cái này không cần thử đâu, cỡ vừa là chắc chắn rồi. Anh chọn thêm vài cái khác giúp em nha.”
Cô nhét mấy bộ đồ vào tay Lục Xuyên, lại liếc nhìn anh một lượt:
“Chọn cho anh vài món luôn đi, coi như mừng chúng ta hẹn hò nhé?”
Lục Xuyên: …rõ ràng có cả một bụng lời muốn nói, vậy mà đến lúc này lại chẳng biết nên nói gì.
c.uối cùng anh chỉ đành im lặng đi chọn đồ cho mọi người.
…
Đối với Lục Tĩnh, “đi mua sắm” quan trọng là cái sự “đi dạo”; nhưng đối với Lục Xuyên, thì mua quần áo chỉ là xác định nhu cầu rồi nhắm đúng mục tiêu.
Ví như Ngô Lan cần vài ba cái áo len bình dân, dễ giặt dễ mặc, thì chọn ở khu khuyến mãi là được.
Ngoài ra, bà còn cần hai bộ len dệt tay cao cấp, một ngắn một dài để mặc khi đi chúc Tết, vậy thì anh chỉ cần đi một vòng rồi lọc ra vài món để bà thử từng cái.
Còn Kiều Kiều thì càng đơn giản. Cậu nhóc mê màu cầu vồng, màu kẹo, màu kem bơ. Thân hình thì cân đối, da lại trắng, đúng là tuổi đẹp đến nỗi mặc bao tải cũng đẹp… chỉ cần nhắm chuẩn gu mà chọn vài cái là cậu nhóc mừng húm.
Còn muốn nhiều hơn nữa? Lục Xuyên đoán, chắc cậu sẽ mê mẩn mấy cái áo hoodie in hình hoạt hình.
Tống Tam Thành thì khỏi bàn, mặc dù trong lòng canh cánh chuyện cái xe, nhưng lúc thử đồ mới cũng vô cùng hào hứng. Đồ nam thì chỉ vài mẫu cơ bản, cứ chọn từng cái một là xong.
Còn mẹ ruột anh? Ồ, khỏi phải lo.
Chỉ là…
Mọi người mỗi người một đống đồ ra vào phòng thử liên tục, Lục Tĩnh đứng bên cạnh phụ trách góp ý chọn lựa, còn Lục Xuyên thì nhìn cả gian hàng ngập tràn mẫu mã, bỗng dưng lại không biết phải chọn gì cho Tống Đàm.
Anh mới gặp cô hai lần, lần nào cũng là áo khoác dày và áo trong đơn giản, quần thì lúc là jeans lúc là thể thao, giày thì hoặc boot cổ ngắn hoặc giày thể thao…
Anh nhớ lại lúc nãy cô hỏi “anh thích em mặc cái nào” với giọng nửa đùa nửa thật, lúc này đuôi mày khẽ nhướn, môi mang ý cười, lập tức chỉ vào chiếc váy len dáng dài nằm giữa trung tâm gian hàng:
“Làm ơn lấy giúp tôi một cái size M.”
…
Đó là một chiếc váy liền thân cổ tròn cao, dáng ôm người, phần chân váy xòe nhẹ như đuôi cá. Vải len lông cừu cao cấp, mịn màng có độ bóng nhẹ, dịu dàng như một viên ngọc trai, không hề phô trương nhưng lại tỏa sáng.
Màu sắc của nó là một kiểu vàng nhạt như ánh nắng qua lớp sương sớm, mềm mại như sữa, khiến người ta nhìn là thấy ngoan ngoãn và ấm áp.
Lục Xuyên từng trồng một giống hoa hướng dương có màu như vậy. Nếu anh nhớ không nhầm, nó còn có cái tên rất thơ: Bạch Nguyệt Quang.
Hiện tại, chiếc “Bạch Nguyệt Quang” ấy đang ở ngay trước mặt Tống Đàm, mà Lục Xuyên thì nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, giọng nói cũng trầm thấp đầy tình cảm:
“Anh thích em mặc cái này.”
Tống Đàm: …
“Được được được! Muốn trêu em đúng không!”
Cô nhận lấy chiếc váy, lập tức đi vào phòng thử. Lục Tĩnh thì chẳng hiểu gì, ngược lại còn ngạc nhiên vui mừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1116-anh-thich-em-mac-cai-nao.html.]
“Ôi chao, vẫn chưa từng thấy Đàm Đàm mặc màu này đâu! Váy này phải đi kèm giày cao gót mới được!”
Thế là vô cùng chu đáo đưa cho cô một đôi giày cao gót thử mẫu của cửa hàng.
Lục Xuyên mỉm cười không nói gì. Thấy bà cũng đang đứng ngoài phòng thử muốn xem Đàm Đàm mặc váy thế nào, anh nghiêng người gọi Kiều Kiều lại:
“Lúc nãy anh thấy ở góc đồ nam có hai cái áo len màu cầu vồng rất đẹp, hình như cái nào cũng hợp với em... khó chọn quá, em qua thử đi, để người nhà với dì giúp em chọn nhé?”
Màu cầu vồng!
Kiều Kiều lập tức sáng rực đôi mắt. Oa, màu đẹp thế này, không dám tưởng tượng lúc cậu mặc vào, cưỡi trên Đại Đóa thì sẽ trông đẹp đến mức nào!
Tết này cậu nhất định sẽ là người vừa đáng yêu vừa đẹp trai nhất cả làng!
Kiều Kiều gật đầu mạnh mẽ, không nói hai lời, vừa làm nũng vừa kéo, lôi cả nhà đi luôn!
Cái khu vực nữ trang chiếm gần một phần năm tầng lầu rộng lớn này, khu đồ nữ trẻ ngay lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Còn Tống Đàm trong phòng thử, nghe tiếng động bên ngoài, không nhịn được bật cười.
Cô thay váy xong, đi giày cao gót không mấy vừa chân, trong đầu nhớ lại cảm giác đời trước từng mặc lưu tiên khúc, nét cười trên mặt càng sâu thêm, rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài phòng thử, Lục Xuyên lại khựng lại vì ngạc nhiên.
Anh không ngờ, khi Tống Đàm mặc chiếc váy dịu dàng thế này, cả khí chất của cô cũng thay đổi.
Chiếc váy ôm sát tôn lên thân hình cô một cách rõ nét, còn sắc vàng kem nhàn nhạt ấy, tựa như cánh hoa non tơ, lại đúng là một tia ánh sáng trắng trong ký ức, khiến người ta khó quên.
Tà váy đuôi cá mềm mại đung đưa, như lớp sóng chồng lên nhau dưới ánh trăng, từng đợt từng đợt trào dâng, va thẳng vào tim anh.
“Thì ra anh thích kiểu này à...”
Tống Đàm nói đầy ẩn ý.
Không cách nào kiềm chế, mặt Lục Xuyên đỏ ửng lên một chút khó nhận ra, nhưng anh chỉ chăm chú nhìn Tống Đàm, thành thật nói:
“Chỉ là vượt xa sức tưởng tượng của anh.”
Nhưng Tống Đàm đã bước lại gần, càng lúc càng gần, cho đến khi đứng trước mặt anh. Gần đến mức chỉ cần Lục Xuyên cúi đầu là có thể thấy được hàng mi rậm rạp của cô, cùng làn da mịn màng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Đàm giơ tay lên, hất chiếc non lưỡi trai của anh xuống.
Lục Xuyên khựng lại, chưa kịp phản ứng lùi về sau thì tay còn lại của cô đã lướt dọc theo gò má anh. Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua những vết sẹo đỏ mang lớp da non nhạy cảm, như cọng cỏ dại trên cánh đồng khẽ khàng chạm đến trái tim anh.
Lục Xuyên gần như không dám mở mắt, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mất kiểm soát.
“Em...” Cổ họng anh khẽ động, chỉ khó khăn bật ra được một từ.
Nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay mát lạnh đã khẽ kẹp lấy dái tai mềm mại của anh, rồi là tiếng thì thầm khe khẽ của Tống Đàm sát bên tai:
“Nóng thật.”
“Tai anh đỏ rồi.”
Một giây tiếp theo, trên đỉnh đầu lại có chiếc nón đội xuống, hơi ấm trong vòng tay lập tức biến mất, đầu ngón tay trên tai cũng rút về.
Anh mở mắt ra, thấy ánh mắt Tống Đàm tràn đầy ý cười:
“Em chỉ muốn cho anh thử đội chiếc nón này xem sao... Sao anh ngại thế?”
Lục Xuyên ngẩng đầu nhìn vào gương, chỉ thấy trong gương là người đàn ông cao ráo tuấn tú, hai má ửng hồng, gương mặt trắng trẻo chẳng che giấu được chút nào.
Đôi tai càng đỏ ửng lên, như sắp bốc hơi nóng đến nơi.
Còn trên đầu anh, chiếc nón lưỡi trai màu đen đang bị Tống Đàm xoay vòng trên tay, thay vào đó là một chiếc nón mới với gam màu vàng kem xen trắng.
Anh hít sâu một hơi, mới có thể kìm nén trái tim đang đập thình thịch điên c.uồng.
Kẻ đầu trò vẫn giữ nụ cười vô tội và dịu dàng:
“Nón này là hàng đôi đó, anh muốn không?”