Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1117: Em cũng muốn có.
Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:15
Lượt xem: 176
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Kiều Kiều rụt rè ôm hai cái áo bước lại, liền thấy Lục Xuyên đang đội một chiếc nón lưỡi trai màu vàng kem.
Màu sắc đó quá mức ngọt ngào, tuy nhờ vào gương mặt điển trai của anh mà không bị lạc quẻ, nhưng...
Rõ ràng là kiểu Kiều Kiều cực kỳ thích mà!
“Em cũng muốn cái đó!” Kiều Kiều thích thú nhìn chằm chằm chiếc nón, không hề giấu giếm chút nào.
Tống Đàm đang thử một chiếc cùng kiểu đội trên đầu, cô đã thay chiếc váy len lúc nãy ra, giờ lại mặc bộ đồ quen thuộc là áo khoác chống gió với giày thể thao, chiếc nón vàng kem đội trên đầu không hề lạc tông, ngược lại còn toát ra vẻ hoạt bát trong sắc tối giản.
Giờ cô chỉnh lại nón, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Kiều Kiều: “Không được đâu! Chiếc nón này là chị muốn đội đôi với anh đẹp trai của em.”
“Nhưng mà…” Tống Đàm chỉ vào quầy đối diện: “Chiếc nón lông mềm kia chị có thể mua cho em… Nón đó có thể dán nhiều hình nhỏ lên nữa, em muốn không?”
Lục Xuyên ngẩng đầu nhìn sang, thấy đối diện là quầy phụ kiện nhỏ giữa trung tâm thương mại, chiếc nón mà Tống Đàm nói đến cũng là nón lưỡi trai, nhưng rõ ràng là dành cho trẻ con hoặc con gái, có thể chọn thêm nhiều miếng dán trang trí tùy ý.
Nếu Kiều Kiều muốn, cậu thậm chí có thể dán kín đầu bằng mấy con Peppa Pig.
Thao Dang
Kiều Kiều quay đầu, khó xử nhìn chiếc nón trên đầu Tống Đàm, rồi lại nhón chân ngó ra ngoài một chút, c.uối cùng cúi đầu nhìn chiếc áo len trong tay, buột miệng thốt lên một câu rất... người lớn:
“Không thể nào có cả hai à?”
“Sao mà được cả hai chứ?” Tống Đàm rất nghiêm túc: “Chúng ta mới chỉ ghé một cửa hàng, còn bao nhiêu tiệm chưa đi, nếu em lấy hết thì tủ đồ không đủ chỗ đâu.”
Nghĩ cũng đúng thật!
Kiều Kiều bắt đầu so đo một cách nghiêm túc.
Lục Tĩnh lại nhìn nón trên đầu Lục Xuyên, rồi nhìn sang nón trên đầu Tống Đàm, khó giấu nổi vẻ mặt “hiểu quá mà”.
Bà nhìn con trai mình, ánh mắt đầy chọc ghẹo. Nhưng Lục Xuyên đã sớm sắp xếp lại hết đống đồ vừa chọn, từng món từng món gọn gàng vắt trên tay, hoàn toàn không để ý ánh mắt đó.
Anh chỉ dịu dàng hỏi Tống Đàm: “Chiếc nón này ở Vân Thành chắc cũng có người đội rồi, nếu Kiều Kiều…”
“Không có đâu.” Tống Đàm thở dài: “Nón này đắt c.h.ế.t đi được, em mới hỏi rồi, cả Vân Thành chỉ có mình em là kẻ ngốc mua thôi.”
Chỉ là một cái nón thôi mà, sao lại nhất định phải dùng len cashmere chứ? Nón vải thường cô cũng đội được mà!
Giờ thì hay rồi, cái nón bóng chày trước kia giá 39 tệ, cái này thì bốn con số. Tuy hôm nay vốn định chi mạnh tay mua sắm cho người nhà, nhưng ít ra mấy món kia còn xứng đáng với giá tiền.
Còn cái nón này thì…
Haizzz, mỹ sắc hại người mà!
Lục Xuyên mím môi, c.uối cùng không nhịn được cười khẽ: “Anh còn tưởng em sẽ tiếc.”
“Thì đúng là tiếc thật,” Tống Đàm nói thật, “Nhưng vừa xác định quan hệ xong, em phải thể hiện một chút chứ, tất nhiên anh thể hiện cũng được, nhưng để lần sau đi. Hôm nay chủ yếu là em muốn mua đồ cho mọi người trong nhà.”
Lục Xuyên nuốt lại lời định nói, khẽ gật đầu: “Ừ, vậy lần sau.”
Vừa dứt lời thì Ngô Lan và Tống Tam Thành cũng ôm một đống quần áo bước đến, mặt mày hớn hở rạng rỡ: “Đàm Đàm, mẹ chọn xong rồi!”
Chỉ là...
Mặc dù trước đó đã do dự rất lâu, nhưng đến lúc thật sự quyết định, bà vẫn hơi chần chừ: “Cộng lại có phải hơi đắt không… Con đã mua cho ông bà nội với ông bà ngoại rồi…”
Vải vóc ở cửa hàng này đúng là sờ vào thấy rất tốt, nhưng giá cả thì cũng thực sự là… đắt. Bỏ qua khu hàng giảm giá, còn lại toàn là mấy món giá bốn chữ số mỗi cái…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1117-em-cung-muon-co.html.]
Có phải là quá phung phí rồi không?
“Không đâu.” Tống Đàm bận rộn cả năm trời mà chưa từng để người nhà hưởng thụ chút gì về mặt vật chất, hôm nay là quyết tâm tiêu tiền nên giờ cũng rất bình thản:
“Kiếm tiền không phải là để tiêu à? Hơn nữa mấy năm nay mẹ cũng đâu có mua đồ, giờ mua nhiều thêm mấy bộ thì đã sao? Cùng lắm năm sau mình không mua nữa là được ạ.”
Miễn là từng mua quần áo thì ai cũng biết, câu này chẳng qua chỉ là một cách tự trấn an tâm lý.
Nhưng đối với Ngô Lan, người vốn quen sống tiết kiệm, thì quả thực sau khi đã mua đồ trong năm nay, có khi vài năm tới bà cũng sẽ không mua nữa thật.
Năm nay bà cũng cảm thấy mình được nở mày nở mặt, tự tin hẳn lên, cảm giác ấy người trẻ không thể hiểu được. Vì thế dù tiết kiệm như bà, lúc này cũng cắn răng gật đầu:
“Được! Mua! Với lại con đã xử lý hết quần áo cũ của mẹ lúc dọn nhà rồi, giờ mà không mua thêm chút nào thì ra ngoài chẳng còn bộ nào coi được.”
Rồi nhìn sang Tống Tam Thành… trời ơi, cái áo len mới đã mặc lên người rồi kìa.
Sáu người, ai cũng có món mình chọn, đặc biệt là Lục Xuyên còn giúp Ngô Lan chọn một chiếc áo khoác dạ làm từ len, giá niêm yết gần chục ngàn.
Tống Đàm thanh toán mấy vạn ở quầy thu ngân, nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở rạng rỡ, ở Vân Thành, thương hiệu của họ không có nhiều người chuộng. Cho dù có người mua, thì cũng chỉ chọn một hai món là cùng.
Vậy mà hôm nay, cả nhà đông đúc kéo nhau đến, ai cũng tưởng là chỉ thử đồ thôi, ai ngờ… ai cũng mua hết!
Ngay cả hai cái nón hiếm hoi trong đợt hàng phối cũng bị mua sạch!
Cô nhân viên trẻ tuổi mặt đỏ hây hây, liếc Tống Đàm rồi lại nhìn Lục Xuyên, c.uối cùng lại liếc Kiều Kiều, không nhịn được mà cười lộ cả răng khểnh:
“Xin chờ chút, để em làm thẻ hội viên cho chị nhé? Em sẽ tặng thêm nhiều quà khuyến mãi nữa!”
Kết quả là, tiêu mấy vạn khiến Ngô Lan run rẩy cả tim gan, nhưng mấy món quà tặng kèm như khăn choàng, găng tay, vớ lại khiến bà vui mừng khôn xiết, hài lòng tức thì.
Nhưng đợt mua sắm này rõ ràng vẫn chưa kết thúc.
Tống Đàm chỉ vào quầy hàng phía trước: “Còn đồ giữ nhiệt, áo phao, quần áo, giày dép nữa…”
Ngô Lan giật mình như bị điện giật: “Không mua nữa không mua nữa, mình chuyển sang trung tâm thương mại khác đi. Cái trung tâm cũ ấy, chẳng phải chuyên bán đồ cho người trung niên cao tuổi à? Năm đó mẹ mua cho bà ngoại con một cái áo bông chỉ có 99 tệ, mặc cũng rất được mà.”
Tống Đàm thầm nghĩ đúng là rất được, hôm qua bà ngoại đến còn mặc cái áo đó, áo bông tơ tằm, nhưng sau khi giặt rồi thì bông trong không còn đều nữa, mặc lên người hiệu quả giữ ấm thật sự rất kém!
Ngược lại, Lục Xuyên bình thản nói: “Không sao đâu dì, lát nữa chắc cũng không chọn mấy món đắt như thế nữa đâu ạ, sở dĩ mua áo len ở đây, là vì tuy nó đắt, nhưng có thể mặc được nhiều năm mà không lỗi mốt. Hơn nữa lại nhẹ, mặc lên người rất thoải mái.”
Anh lấy ví dụ bằng chiếc áo len cũ trong túi: “Có một số loại áo len dày cộm, mặc vào thấy nặng nề, lại cồng kềnh, làm việc cũng bất tiện.”
Điều này Ngô Lan phải công nhận.
Hiện giờ bà đang mặc một chiếc áo len mới, loại giá đặc biệt 680 tệ. Nhưng đúng là rất nhẹ, gần như không có trọng lượng, mặc lên người mềm mại lại ấm áp…
Khiến người ta phải thừa nhận, tiền nào của nấy.
“Thật sự không đắt đến vậy sao?”
Tiểu Xuyên trước mặt quả thật cái gì cũng tốt, chỉ là so với Tống Đàm thì có hơi hoang phí, sao con trai lại giỏi tiêu tiền thế không biết?
Lục Xuyên lại không hề biết mình vừa chuyển công tác đã bị đánh giá rồi, lúc này chỉ thật thà trình bày quan điểm tiêu dùng của mình:
“Dạ, không đến mức đắt đâu ạ. Quần áo giữ nhiệt chỉ cần thoải mái, vừa người là được, loại tốt một chút cũng chỉ hơn trăm tệ một bộ.”
“Giày thì mua hai đôi da thật dễ phối đồ, còn lại có rất nhiều giày thể thao giảm giá, loại rẻ chỉ vài chục tệ cũng có thể mua.”
“Áo phao có thể chọn loại giá bình dân nhưng chất lượng tốt, mà dì chẳng phải còn nhiều áo khoác dày ở nhà sao? Mỗi người chọn một cái là đủ rồi ạ.”