Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1118: Con muốn xem phim.

Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:17
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhờ hiệu suất cao của Lục Xuyên, một vòng dạo quanh trung tâm thương mại, đến hơn mười hai giờ trưa, ai nấy đều tay xách nách mang, thu hoạch đầy đủ.

Tuy tiền tiêu như nước chảy, nhưng đồ đạc chuẩn bị cho Tết cũng đủ cả. Hơn nữa đúng như Lục Xuyên nói, những món mua sau đó, đắt nhất là một chiếc áo phao cũng chỉ hơn một ngàn tệ…

So với trước thì đúng là khiến cả nhà họ Tống thở phào nhẹ nhõm.

So với Ngô Lan, Lục Tĩnh là người rất biết tận hưởng, lúc này đã quen tay mở Đại Chúng Bình Luận tra cứu trong trung tâm thương mại, tìm được một quán lẩu, còn lên tầng trên khu ẩm thực mua cho Kiều Kiều một phần “gà bát bát”.

Ngô Lan nhìn mà lắc đầu tặc lưỡi: “Chúng ta cũng cỡ tuổi nhau, sao cô cái gì cũng biết vậy chứ…”

Lục Tĩnh cười ha ha: “Trước đây đi làm mà, học hỏi từ mấy đứa trẻ đó, đi thôi, đặt chỗ quán lẩu rồi, mình đi ăn!”

Tống Tam Thành mắt nhìn đồng hồ, không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Ăn xong là đi xem xe chứ?”

Ngô Lan lại ngập ngừng: “Tôi còn định đi vòng ra tiệm vàng mua cái vòng tay nữa… Sao ông gấp thế?”

Mặc dù lấy bằng lái trước, nhưng Ngô Lan chẳng hứng thú gì với ô tô… Bà thấy chiếc xe bán tải nhỏ của Tống Đàm là quá ổn rồi, chở được, chạy cũng được.

Tống Tam Thành thầm nghĩ, tôi sao mà không gấp cho được? Tiền nhà đều do bà giữ, cái vòng tay thì đưa tay là mua được, nhưng cái xe của tôi mà lỡ mất dịp này, sợ Tống Đàm lại khất đến năm sau mất!

Huống chi mấy chỗ bán xe đều khá xa, buổi chiều mà chần chừ nữa là không kịp thật.

Lục Tĩnh nghĩ một lát: “Hay là thế này đi chị dâu, trưa mình ăn xong thì tụi mình tìm chỗ mát xa nghỉ ngơi chút.”

“Tống Đàm với Tiểu Xuyên hiểu xe, để hai đứa nó dẫn anh nhà đi xem, chị thấy sao?”

Còn Kiều Kiều thì…

“Kiều Kiều, con muốn đi xem xe hay đi dạo với bọn dì?”

“Con không muốn đi cái nào hết!” Kiều Kiều đội chiếc nón lưỡi trai đen, trên đó dán đủ thứ hình dán hoạt hình sặc sỡ, khiến cậu đi đứng cũng thấy ngầu lòi, vô cùng phong cách!

Lúc này, cậu chỉ tay về phía tấm poster to tướng treo trong trung tâm thương mại:

“Con muốn xem phim ở rạp chiếu phim!”

Mọi người ngoảnh đầu nhìn, “Gấu Gấu Gấu: Trái tim rừng xanh”.

Ngô Lan theo phản xạ lắc đầu: “Mẹ không xem đâu.”

Kiều Kiều lại ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Con không cần mẹ đi cùng, con tự xem một mình được, con biết mua vé rồi!”

Câu nói khiến ai nấy đều do dự.

Một mặt, thầy giáo Tần Quân dạy Kiều Kiều rất cẩn thận, giờ cậu có vẻ chuyện gì cũng hiểu được chút ít, đến cả ở khách sạn, đi tàu cao tốc, đi máy bay cũng ổn rồi.

Nhưng mặt khác, thật sự chưa để cậu ra ngoài một mình bao giờ.

Nghĩ một lúc, c.uối cùng Tống Đàm quyết định: “Được, điện thoại còn bao nhiêu pin? Bật chuông lên nhé.”

Còn Lục Xuyên thì dứt khoát dẫn cậu quay lên tầng: “Đây là rạp chiếu phim, mấy người mặc đồng phục thế này là nhân viên, không hiểu gì thì em có thể hỏi họ.”

“Còn nữa, khi xem phim cố gắng đừng làm phiền người khác, nếu có gì không rõ có thể nhắn tin cho anh, anh sẽ trả lời ngay.”

Anh liếc mắt nhìn suất chiếu gần nhất của phim “Gấu Gấu Gấu” và thời gian chiếu, rồi giơ cổ tay xem đồng hồ: “Mua vé trước, rồi mình đi ăn. Ăn xong anh sẽ đưa em lên đây, vừa kịp suất hai giờ.”

“Xem phim xong thì đừng chạy lung tung, cứ đứng chờ ở đây, muộn nhất là bốn rưỡi, bọn anh sẽ đến đón em, một mình, em làm được không?”

“Được ạ!” Kiều Kiều tự tin cười toét miệng: “Em lớn rồi!”

Kiều Kiều có thực sự lớn rồi hay chưa tạm chưa bàn tới, nhưng nhờ ý muốn của cậu nhóc, khi mọi người bước vào quán lẩu thì sắc mặt ai cũng có chút nghiêm trọng.

Ngô Lan do dự một chút: “Hay là để tôi đi xem phim cùng thằng bé…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1118-con-muon-xem-phim.html.]

Chủ yếu là chỗ này người qua kẻ lại tấp nập, không giống như ở quê, khiến bà trong lòng thấy không yên tâm. Huống chi thằng bé tuy đầu óc còn nhỏ, nhưng dáng dấp lại cao lớn, nếu có chuyện gì xảy ra, e là người ta sẽ không dễ dàng bao dung như với một đứa trẻ con.

Nhưng Tống Đàm lại lắc đầu: “Mẹ, trẻ con bảy tám tuổi tự mình mua vé đi xem phim cũng không sao, Kiều Kiều cũng vậy thôi. Mình đâu có mấy khi lên thành phố, hiếm khi thằng bé muốn độc lập làm gì đó, thì cứ để nó làm đi.”

Kiều Kiều năm nay mười tám tuổi rồi đấy!

Nghe vậy, Ngô Lan mới thở dài: “Haiz, lý thì mẹ hiểu cả, nhưng dễ nghĩ ngợi lắm…”

“Thì nghĩ ngợi cái gì chứ?” Lục Tĩnh đưa thực đơn cho bà: “Mình ăn xong rồi thì đi mua vòng vàng, cũng vẫn trong trung tâm thương mại mà? Trong này còn có cả chỗ mát xa nữa… Thằng bé chỉ là vào rạp chiếu phim một mình thôi mà, có chuyện gì thì mình cũng ở gần đó, chị đừng lo quá!”

Thực ra ban đầu bà chọn địa điểm cũng chẳng phải trong trung tâm thương mại, nhưng một khi Kiều Kiều đã muốn xem phim, Lục Tĩnh đương nhiên cũng thông cảm với nỗi lo của Ngô Lan.

Nghe mấy lời an ủi này, Ngô Lan liền cười vui vẻ: “Cũng đúng ha, chỉ là xem phim thôi, tôi nghĩ ngợi lung tung làm gì, xem thì xem!”

Nhân viên phục vụ tới hỏi chọn loại nước lẩu nào, Tống Đàm thở dài, gọi Lục Xuyên: “Đi thôi, mình đi lấy cơm nắm.”

Vì lúc đầu chưa xác định sẽ ăn ở đâu, cơm nắm vẫn còn để trong xe.

Lục Xuyên nhìn quanh quán, chỉ vào tấm biển dán ngoài cửa [Vui lòng không mang thức ăn từ ngoài vào], rồi đề nghị: “Hay là mình mang cơm đi, sang quán cà phê ăn nhé.”

Tống Đàm còn chưa lên tiếng, đã thấy Lục Tĩnh vội vàng đồng ý: “Được được được! Hai đứa đi ăn đi! Không cần để ý tới bọn dì!”

Ngô Lan nghĩ nghĩ, à thì, con gái lớn rồi, lần đầu hẹn hò, đúng là cũng nên có không gian riêng một chút, thế là cũng gật đầu đồng ý: “Được, đi đi, chúng ta ăn xong sẽ gọi cho con.”

Chỉ có Tống Tam Thành đang vui vẻ thắt tạp dề theo chỉ dẫn của phục vụ là không hiểu gì hết: “Hả?”

Lục Xuyên có chút lúng túng, nhưng không ai để ý. Chỉ có Tống Đàm liếc nhìn anh cười một cái. Sau đó cô hào sảng phất tay:

“Vậy nhé, bọn con đi ăn trước đây!”

Nhìn bóng lưng cô rời đi thật phóng khoáng, Lục Tĩnh và Ngô Lan đều im lặng một lúc, cảm thấy… có gì đó không đúng lắm…

Chính ngọ, trong bãi đỗ xe yên tĩnh, Lục Xuyên vừa mở cửa xe, đã thấy Tống Đàm ngồi sẵn ở ghế sau, thuận tiện nhìn anh với vẻ tò mò:

“Anh thực sự định dẫn em đi quán cà phê à? Hai đứa mình cứ ngồi ăn yên tĩnh trong này không được à?”

“Hẹn hò riêng tư đó, nói chuyện một chút cũng hay mà!”

Lục Xuyên khựng tay khi đang lấy đồ, vành tai hơi nóng lên, phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh: “Anh…”

“Vào đi nào!” Tống Đàm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Thao Dang

Phải nói là, ghế sau này so với chiếc bán tải nhỏ của cô thì đúng là đủ thoải mái, cũng đủ rộng rãi thật!

Lục Xuyên im lặng, chỉ do dự một chút rồi đóng cửa ghế lái, kéo cửa sau ngồi vào.

Vừa ngồi xuống, liền nghe Tống Đàm tò mò hỏi: “Yêu nhau thì yêu kiểu gì ấy nhỉ?”

Lục Xuyên: …

Khéo thay, câu này anh cũng không biết trả lời.

Đang chần chừ lục lọi trí nhớ mấy tình tiết trong tiểu thuyết mình từng viết, đã thấy Tống Đàm nghiêng người sang, hàng lông mày đen rậm hơi nhướng lên:

“Xác định mối quan hệ trước rồi mới nói chuyện tình cảm, chắc sẽ khiến anh cảm thấy an toàn nhỉ. Vậy thì…”

“Hẹn hò, trước tiên, là phải tiếp xúc thân mật trước sao?”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Tình yêu thông thường: có cảm tình, mập mờ kéo co, xác định quan hệ, tiến đến hôn nhân.

Tình yêu kiểu Tiểu Lục: có cảm tình, xác định quan hệ, mập mờ kéo co, ssshhh ssshhh…

Loading...