Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1120: Cảm ơn anh.

Cập nhật lúc: 2025-06-09 13:55:22
Lượt xem: 200

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Xuyên thở gấp, có lẽ vì tiếp xúc gần gũi trong không gian kín khiến anh càng nhạy cảm hơn, đến nỗi cảm giác nhè nhẹ trên vết sẹo kia như dòng điện li ti dọc theo xương sống lan xuống, khiến thần kinh anh căng cứng không kiểm soát được.

c.uối cùng, anh giữ lại bàn tay cô đang trượt xuống vai, cố gắng nhẫn nại nói:

“Thật sự không ảnh hưởng gì đâu, không cần xem nữa.”

Nghĩ một chút anh lại nói thêm: “Nếu em thật sự bận tâm, thì bệnh viện cũng từng khuyên anh làm điều trị, ví dụ như cấy ghép da chẳng hạn. Anh có thể...”

Anh do dự trong chốc lát, c.uối cùng lại kiên định gật đầu: “Nhìn thấy những vết sẹo này, em có thấy áp lực không? Bệnh viện có thể xử lý được, không phải vấn đề lớn đâu.”

Thực ra vẫn cần một quá trình dài, phẫu thuật nhiều lần, kèm theo sức hồi phục và khả năng chịu đau cực kỳ tốt. Nhưng lúc này Lục Xuyên chỉ nói lướt qua như không, chỉ điều chỉnh lại nhịp thở, chân thành nói:

“Anh hy vọng khởi đầu giữa chúng ta, không bắt nguồn từ áy náy hay biết ơn.”

Cảm xúc quá mạnh mẽ và nặng nề sẽ khiến con người mệt mỏi, rồi c.uối cùng sẽ sụp đổ. Anh không muốn như vậy.

Nhưng với Tống Đàm mà nói, áp lực duy nhất chính là thể chất của Lục Xuyên quá tốt, lại quá nhạy cảm với linh khí. Những vấn đề này có thể xử lý, thậm chí có thể chữa lành, với cô thì hoàn toàn không thể gọi là áp lực.

Linh khí vừa rồi chẳng đáng là bao, nhưng lâu ngày tích lũy, nhỏ giọt xuyên đá, c.uối cùng cũng sẽ bình phục.

Chỉ tiếc là lúc này, cô đành thu tay về: “Em tưởng anh sẽ thích… bước tiếp theo trong tình yêu, chẳng phải là tiếp xúc thân mật hơn sao?”

Không còn những vuốt ve khẽ khàng tựa như gãi ngứa trong lòng nữa, ánh sương mù trong mắt Lục Xuyên dần tan biến, ánh mắt anh dần lấy lại sự tập trung, nghiêng đầu khẽ nói:

“Anh… có lẽ cần thời gian để thích nghi. Từng bước một.”

“Ồ.” Tống Đàm như có chút tiếc nuối, lại như đang cân nhắc điều gì: “Vậy được, nghe lời anh, nhưng có thể hôn anh một cái không?”

Lục Xuyên ngẩn ra, chỉ thấy Tống Đàm đang quỳ gối trên ghế, tư thế ấy khiến cô thẳng lưng lên, trông có vẻ cao hơn một chút.

Bàn tay cô dịu dàng nâng lấy đầu và khuôn mặt anh, gương mặt ngập tràn sức sống ấy từ từ tiến lại gần.

Chiếc nón đã rơi xuống bên cạnh, người trước mặt càng lúc càng gần, khi Lục Xuyên theo phản xạ khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được mấy sợi tóc mang hương cỏ cây trượt qua vành tai mình.

Ngay sau đó, bàn tay anh vừa đưa lên khựng lại giữa không trung, chỉ cảm thấy chính giữa trán như có cánh bướm nhẹ chạm, dừng lại trong giây lát, rồi lại rời đi thật khẽ.

Không gian trong xe bắt đầu trở nên oi bức.

Lục Xuyên hơi ngẩng đầu lên, liền thấy dưới ánh đèn xe, trong mắt Tống Đàm như chứa đầy ánh sao lấp lánh.

“Vì dám vươn tay cứu giúp người xa lạ trong hoạn nạn, đây là phần thưởng anh xứng đáng được nhận.”

“Bạn trai thân yêu, cảm ơn anh.”

Thình thịch!

Thình thịch!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhìn nhau ấy, Lục Xuyên nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch như trống trận.

Còn Tống Đàm thì khẽ mỉm cười, lại ngồi ngay ngắn trở lại ghế, rồi nghiêng đầu hỏi:

“Anh đói rồi đúng không? Em nghe thấy tiếng bụng kêu rồi đấy.”

Một lát sau, Lục Xuyên hạ cửa sổ xe, với tay lấy túi giữ nhiệt trên ghế trước, rút ra hộp cơm nắm đã chuẩn bị sẵn từ sáng.

Khi anh lột lớp màng bọc ngoài cơm nắm, chợt hỏi một cách như vô tình: “Em làm vậy… có tính là cứu mạng rồi lấy thân báo đáp không? Nếu như anh chỉ là một người bình thường, không có vẻ ngoài bắt mắt thì sao?”

Thao Dang

Tống Đàm ghé lại gần, há miệng cắn một miếng từ tay anh, sau đó mới đương nhiên nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1120-cam-on-anh.html.]

“Vẻ bề ngoài đôi khi rất quan trọng, đôi khi lại chẳng mấy quan trọng, em thừa nhận cảm giác đặc biệt ban đầu dành cho anh là vì khuôn mặt đó. Nhưng khuôn mặt của anh, chẳng phải cũng là một phần của con người anh sao?”

Cô nghĩ ngợi một lát, lại nghiêm túc nói: “Giả sử anh thực sự ngoại hình bình thường, ví dụ như trông giống kiểu của Tần Vân hay Hà Huống ấy. Vậy thì để báo đáp ân cứu mạng, em đành phải là c.h.i.m hoàng tước ngậm nhẫn, dắt ngựa giữ bàn đạp (báo đáp ân nghĩa bằng hành động thực tế, dù việc nhỏ cũng không nề hà) thôi.”

Lục Xuyên đang bọc cơm nắm thì tay khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Cũng không đến mức phải ví với hai người đó chứ…” Thật sự không tưởng tượng nổi cảnh tượng kia.

Tống Đàm thì nhếch mép cười ranh mãnh: “Anh xem, chính anh còn không chịu nổi nữa là. Dù sao thì nếu em mặt mũi bình thường, tính cách hời hợt, e rằng anh cũng chẳng muốn thân mật gì với em đâu!”

Lục Xuyên không nói, chỉ ngẩn người suy nghĩ gì đó.

Cơm dẻo thơm, gạo rang giòn rụm mặn mà, trứng trà mềm đậm vị, thêm chút rau xanh non và tóp mỡ vụn…

Cơm nắm còn âm ấm, được nắm vừa vặn đến độ, mỗi miếng đều mang hương vị tuyệt vời khiến Tống Đàm ăn mà rạng rỡ cả mặt, càng thêm chắc chắn về tay nghề của Lục Xuyên.

Sau đó cô lại cười tươi: “Cho nên, suy nghĩ nhiều làm gì, thân thể này cũng là phần quan trọng nhất của chính chúng ta mà.”

Cơm nắm được Lục Xuyên gói kỹ phần đáy đưa qua, nhưng Tống Đàm lại không nhận, chỉ nghiêng đầu cắn một miếng đầy thản nhiên. Sau đó cũng nhanh tay tháo lớp bọc nilon, gói cho anh một nắm cơm khá là qua loa:

“Ăn đi! Nuôi anh còn tốn công hơn nuôi chính em nữa đó!”

Nghĩ một lát lại hỏi: “Đi thôi, ăn mỗi cái này chắc khát nước lắm ha? Mình đi mua nước nhé, anh muốn uống gì?”

Cô xuống xe trước, rồi vịn cửa xe đưa tay về phía anh. Lục Xuyên hơi khựng lại khi chuẩn bị xuống, rồi cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.

Bàn tay nóng ấm chạm vào tay lạnh lạnh, rõ ràng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, mà Lục Xuyên lại cảm thấy cả hai đã thân mật tự nhiên từ lâu.

Anh xoay tay lại, nắm lấy tay Tống Đàm trong lòng bàn tay mình, ngón tay khẽ vuốt ve rồi đan c.h.ặ.t vào nhau.

Cả hai tìm một quán cà phê ngồi xuống, Tống Đàm chọn tới chọn lui, c.uối cùng vẫn chẳng thích món nào ở đây, chỉ chọn mấy ly nước cho người nhà, định lát nữa lúc về sẽ mang đi.

Vân Thành không phải một thành phố quá sành điệu, quán cà phê chuỗi này vào buổi trưa cũng chỉ có vài đôi trẻ ngồi lại.

Họ cầm cốc cà phê và bánh ngọt, ăn nhấm nháp từng chút, so với họ thì Tống Đàm đang cầm cơm nắm lại càng nổi bật hơn hẳn.

Cũng may cơm nắm không phải món nặng mùi, nhân viên dường như định lên tiếng gì đó, nhưng khi thấy Tống Đàm đang chăm chú nhìn điện thoại, còn Lục Xuyên thì hơi ngẩng lên liếc mắt một cái, làn da trắng dưới chiếc nón vàng nhạt càng nổi bật hơn.

Đến mức cô nhân viên kia lập tức quay người đi, hai má đỏ bừng trở về chỗ.

Còn Tống Đàm thì hai ba miếng đã giải quyết xong cơm nắm, rồi lại hỏi một câu khác:

“Anh định khi nào về thủ đô?”

Lục Xuyên nghĩ một chút: “Kế hoạch ban đầu là ở lại một tuần, vì mấy chậu hoa cỏ ở nhà anh cũng cần tưới nước sau một tuần nữa.”

Tống Đàm lẩm nhẩm trong lòng: “Từ đây lái xe về thủ đô hết mười tiếng, anh lái một mình có mệt không?”

“Cũng tạm.” Lục Xuyên đưa miếng cơm nắm c.uối cùng qua: “Với lại anh với mẹ có thể thay nhau lái, sao vậy? Là vì công việc của anh sao?”

Anh ngẫm nghĩ một chút: “Sau Tết anh có thể thường xuyên qua đây với em. So với em, thời gian của anh linh hoạt hơn.”

“Gì mà thường xuyên qua đây với em…” Tống Đàm ngẩng đầu nhìn anh: “Đã xác định quan hệ rồi, Tết chẳng lẽ không thể ở nhà em sao?”

Cô thậm chí đã tính xong kế hoạch cho anh:

“Một tuần sau anh về thủ đô theo kế hoạch, em sẽ chuẩn bị sẵn ít đặc sản cho anh đem về làm quà Tết.”

“Sau đó anh dọn dẹp hoa cỏ, rồi cùng mẹ mang thêm chút đồ sinh hoạt, lái xe quay lại, bữa cơm tất niên nhà em, chắc chắn mẹ anh sẽ rất mong chờ đấy.”

Loading...