Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1124: Nhỡ đâu là sinh đôi long phụng.

Cập nhật lúc: 2025-06-10 09:54:49
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Đàm hoàn toàn không biết được những vòng xoắn trong lòng cha mình. Nghe ông bảo muốn sang cửa hàng khác xem tiếp, cô liền lười biếng đứng dậy khỏi ghế salon, dáng vẻ hệt như một "bạn trai uể oải bị kéo đi mua sắm".

Tống Tam Thành nhìn con gái như vậy, càng thêm bực dọc.

Cứ… sao trồng trọt lại trồng ra cái tính cách ngạo nghễ thế này? Hồi còn đi học ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu chứ!

Nhưng nghĩ lại, hồi đó đi học đi làm ngoan ngoãn nghe lời… cũng có khi là vì không có tiền, nên không dám lên tiếng, nghĩ tới đây ông lại thấy xót xa trong lòng.

Rồi lại liếc sang cậu Lục đứng bên cạnh, đúng là chẳng có gì để chê trách… cũng tạm được đấy.

Tống Đàm mà tìm được một người có tiền thì cũng tốt, bản thân cô có tiền rồi thì sẽ chẳng còn tính toán vụn vặt gì, ngược lại sẽ biết coi trọng con người hơn.

Lục Xuyên không hề hay biết mình vừa qua “vòng sơ tuyển”, lúc này thấy Tống Đàm uể oải đứng dậy thì bật cười: “Không có chiếc nào em thích à?”

Tống Đàm lắc đầu: “Chiếc bán tải nhỏ của em chạy mượt lắm, giờ không cần ra chợ mỗi ngày nữa, mua xe mới thì cũng chẳng cần thiết.”

Nghĩ một lát, cô lại hỏi Lục Xuyên: “Thế anh thấy xe nào ổn nhất?”

Lục Xuyên nhìn sang Tống Tam Thành, hạ giọng nói: “Nếu xét về tính năng, anh thấy chiếc tầm hai mươi vạn kia là ổn nhất. Những xe mà chú từng gửi qua cho anh xem, mẫu đó là hay lặp lại nhất.”

Lặp lại nhiều nhất, thế mà hôm nay lại không hề nhắc tới. Tống Đàm không khỏi cảm thán, đúng là cha ruột, thật sự quá là hiền.

Ông nội vì hai lạng thuốc là mà còn có thể quấn lấy bà nội cãi tới cùng, thế mà cha cô, chỉ muốn mua cái xe, cũng chẳng phải đắt lắm, vậy mà vướng mỗi vài vạn chênh lệch cũng không dám mở miệng…

“Thế còn mấy cửa hàng khác thì sao?” Tống Đàm tò mò hỏi, “Không phải còn muốn đi xem chỗ khác à?”

Lục Xuyên xem bản đồ một lát: “Phía trước mấy cửa hàng 4S đều là những thương hiệu mà chú chưa từng nhắc đến. Anh đoán đi vòng một hồi, rồi cũng quay lại thôi.”

Anh ngừng lại giây lát: “Em định mở rộng ngân sách à?”

Tống Đàm gật đầu, đuôi mắt cong cong: “Anh hiểu em thật đấy… thế anh đoán xem giờ em đang muốn làm gì?”

Lục Xuyên suy nghĩ, lại liếc nhìn ánh mắt mong đợi của cô, khẽ cười: “Anh đoán… em đang nghĩ là dù sao cũng sẽ quay lại đây, hay là để chú và anh đi xem xe, còn em thì chờ tại đây?”

Tống Đàm lúc này thực sự bất ngờ.

Không phải chứ? Mình biểu hiện rõ vậy sao?

Nhưng Lục Xuyên đã đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi lại xuống salon: “Không phải anh hiểu ý em đâu, mà do anh quen viết sách rồi, thích dùng nhân vật để suy luận hành vi… Em đã không hứng thú xem xe, còn muốn so sánh qua lại mấy cửa hàng, chắc chắn càng không kiên nhẫn.”

Anh nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Anh đoán chiếc bán tải lần trước của em, từ lúc nhìn thấy đến khi quyết định mua, không quá nửa tiếng.”

Tống Đàm nhìn anh, vừa cười vừa nói nửa đùa nửa thật: “Anh đoán chuẩn lắm, nhưng có một chi tiết anh chưa đoán ra…”

“Chi tiết gì cơ?” Lục Xuyên sững người.

Chỉ thấy cô đã bật cười: “Có bạn trai đẹp trai như vậy, em đương nhiên muốn ở bên anh nhiều hơn chứ còn gì nữa!”

Cô giơ tay gọi cha mình: “Cha ơi, mấy mẫu xe này thử hết chưa? Thử thêm một vòng nữa, rồi mình sang chỗ khác nha.”

Tống Tam Thành luyến tiếc rời khỏi chiếc xe hơi quá ngân sách, gật đầu nói: “Được, cha đi thêm một vòng nữa.”

Bên kia, nhân viên bán hàng rất lanh lợi, chỉ qua một đoạn trò chuyện ngắn đã nắm sơ được thông tin khách hàng, lúc này liền cười tươi rói nói:

“Chú ơi, chú thật là có phúc đó! Cháu làm ở đây bao nhiêu năm rồi, toàn thấy cha mẹ mua xe cho con, hiếm lắm mới thấy có con cái mua xe cho cha mẹ như vậy…”

Câu nói ấy đúng là chạm ngay vào tim Tống Tam Thành.

Là một nông dân truyền thống, quan niệm sống của ông là: sống cả đời vì con cái, dù khổ dù mệt cũng không ngại.

Có khen gì ông cũng không bằng người ta khen con mình một câu, dù chỉ là lời khách sáo.

Huống hồ nhân viên bán hàng còn đánh trúng ngay "tử huyệt" của Tống Tam Thành:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1124-nho-dau-la-sinh-doi-long-phung.html.]

“Cháu nhìn là biết ngay chú thật sự rất thích mẫu xe này. Cháu nói thật nhé, mấy vạn chênh lệch chẳng là gì cả!”

“Chú nhìn xem, xe này rộng rãi biết bao! Sau này con cái lập gia đình, chở theo cháu trai cháu gái, cũng chẳng sợ chật chội.”

Anh ta giơ tay diễn tả: “Giờ mấy cái ghế ngồi trẻ em to lắm, nếu chú cứ theo đúng ngân sách mà mua, chưa đến mấy năm lại phải đổi xe thôi…”

“Chú lại nhìn khoang hành lý của xe này xem, xe đẩy trẻ em, sữa bột, tã lót... chỗ nào cũng đủ cả!”

“Còn cái mẫu 15 vạn kia thì chú biết rồi đấy…”

Trời ơi, không hổ danh là dân bán hàng, đúng là biết nói đúng chỗ hiểm!

Một tràng lý lẽ đó mà khiến Tống Tam Thành muốn lật tung cả chỗ giấu tiền riêng ra luôn, không giữ lại đồng nào!

Giờ nhìn lại chiếc xe trước mặt… đúng là rộng thật!

Ngô Lan hơi béo một chút mà ngồi ghế phụ cũng không thấy chật, Kiều Kiều cao nghều thế mà ngồi sau cũng không có gì khó chịu!

Nếu sau này Tống Đàm sinh con… lỡ đâu là sinh đôi long phụng thì sao, xe này còn phải nhường chỗ cho ông bà ngoại nữa chứ ngồi sao cho đủ?

Ngay cả chỉ sinh một đứa, mà có ghế an toàn cho trẻ em rồi thì Kiều Kiều cũng không chen vô nổi đâu!

Trong lòng ông chợt rối bời: “Cháu nói cũng đúng! Hay là… chú đi xem cái xe bảy chỗ bên hãng xe van Wuling nhỉ…”

Xe này tuy hơn loại 15 vạn thật, nhưng chỗ ngồi vẫn chỉ có ngần ấy!

Nhân viên bán hàng: …?!!!

Anh ta đỏ cả mặt, cố gắng nói một cách đầy cảm xúc: “Chú ơi, cái dòng xe kia… nhìn không sang đâu ạ!”

“Sau này đưa đón cháu đi học, mà chạy cái xe van thì mất mặt lắm ạ!”

Nói ra thì trong lòng cũng thấy hoang mang, giờ đưa đón con đi học, chen được xe ô tô vào trường đâu! Nhà có mười mấy tỷ cũng không nhanh bằng xe đạp điện ấy chứ!

Ngay ở cái thành phố nhỏ như Vân Thành này, đến giờ tan học đường phố cũng kẹt như trẩy hội, xe đạp điện chạy như đi đánh trận!

Nhưng lại vô tình trúng ngay chỗ yếu của Tống Tam Thành.

Bởi ông sống quanh quẩn trong làng, không có khái niệm rõ ràng về cái "tình cảnh tan trường" đó. Nghe kể và trực tiếp thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

“Được! Mẫu này đi.”

Câu nói chưa dứt, ông chợt cụt hứng: “Nhưng mà xe này đắt quá…”

Người mua đã thích, tiền cũng có, nếu để vuột mất khách như vậy, thì nhân viên bán hàng có thức dậy giữa đêm cũng phải tự mắng mình “ăn hại”!

Anh ta lập tức chân thành: “Chú ơi, tiền không phải vấn đề, cháu thấy mình có duyên, lại đều là người thật thà…”

“Thế này đi ạ, để cháu đi xin giá tốt nhất cho chú, rồi tặng thêm vài món đồ cần thiết… À, chú có thể chi trả bao nhiêu trước mắt nhỉ?”

“Nếu thiếu nhiều thì mình trả góp cũng được mà!”

“Xe này trả trước hai vạn là lấy về được rồi!”

Thao Dang

Gì cơ?! Tháng nào cũng phải trả vài ngàn? Lấy đâu ra tiền!

Tống Tam Thành sắc mặt lập tức thay đổi.

Ai ngờ ngay khoảnh khắc ấy, Tống Đàm gõ gõ cửa xe: “Cha thích cái xe này à?”

Tống Tam Thành gật đầu lia lịa, cười toe toét, trong lòng còn định kể mấy chuyện suy tính về cháu chắt cho con gái nghe, nhưng vừa ngẩng lên liền thấy Lục Xuyên đang mỉm cười nhìn mình…

Lão Tống lập tức cảnh giác.

Còn chưa đính hôn, sao có thể dễ dãi thế được chứ? Nên ông cố nén lại, chỉ gật đầu liên tục: “Thích, xe này hợp quá đi…”

Loading...